Tháng sau là quán ăn của Vân Sam khai trương bên trong cũng đã tu sửa gần xong, không gian tương đối rộng đặt bàn ăn vẫn có chỗ đi qua lại thoải mái, ánh đèn không quá sáng mà hơi lờ mờ, trên tường đặt vài bức trang tương đối dễ nhìn những bức này là Cố Phong đặt, cô thấy đẹp nên liền để không hề biết những bức này được đấu giá ở Thuỵ Sĩ.

Hôm nay là ngày tương đối đặc biệt, Vân Sam đứng ngồi không yên từ hôm qua, cả hai ngồi trên xe đi đến bệnh viện.

Tử Chương nói thai nhi hiện tại có thể xem là nam hay nữ, bởi vì lúc trước thai thi tương đối nhỏ nên không kiểm tra ra được, hiện tại người mẹ hay thai nhi đều khoẻ nên có thể làm kiểm tra, tuy ngoài mặt Cố Phong không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại có chút mong chờ.

Từ hôm qua Vân Sam đã hỏi hắn muốn đứa bé là con trai hay gái, câu này thật sự làm khó Cố Phong, dù là trai hay gái chỉ cần là con của hắn và Vân Sam, chuyện còn lại không quan trọng.

Chưa đến ba mươi phút xe dừng ở trước bệnh viện, bên trong không it người đi qua lại, vài y tế đi ngang không tự chủ mà quay lại nhìn hai người vài cái.


Tử Chương vừa lúc này đi ra bên ngoài, thấy hai người liền thả nhanh bước chân mà đi lại:
" Tới sớm như vậy? Cả hai người mau vào đây để tôi xem là nam hay nữ."
Tử Chương bôi một thứ màu trắng lên bụng cô, dùng máy kiểm tra, suốt một quá trình Cố Phong đều ngồi bên cạnh.

Tử Chương lấy bút chỉ vào màn hình máy tính cho hắn xem:
" Cậu thấy không? Đây là đầu em bé còn đây là mắt và mũi còn đây là tiểu kê kê, em bé là Cố Phong thứ hai."
Vân Sam mờ mịt nhìn trên máy tính, ngoài một màu đỏ ra mắt tay chân đều nhìn rõ nhưng chỉ có khuôn mặt không nhìn ra giống ai.

Tử Chương thấy hai người bọn họ không ai lên tiếng, mặt liền cứng nhắc, em bé trai cũng rất đáng yêu mà.

Cố Phong chỉ là thấy tiếc một chút bởi vì hắn có chút mong chờ đứa nhỏ này sẽ là con gái, xinh đẹp giống Vân Sam.

Không sao, sau này sinh thêm một đứa nữa là được, sinh khi nào có một đứa con gái thì thôi.

Vân Sam bên này thì đang tìm tòi ảnh trên màn hình, tiểu kê kê gì đó cô không thấy, vậy mà Tử Chương có thể nhìn ra được, Vân Sam nhìn Tử Chương với ánh mắt mang theo vẻ sùng bái.

Vân Sam:" Tiểu kê kê ở đâu? Tôi không thấy có phải anh nhìn nhầm rồi không? Tôi không thấy chỗ nào dư ra hết."
Tử Chương nhấc bút đặt lên một chỗ trên máy tính, xoay tròn bút:

" Đây là tiểu kê kê, bởi vì quá nhỏ nên không thể thấy được nhưng vừa nhìn liền biết khác biệt với bé gái."
Vân Sam lúc này mới nhìn thấy đúng là ở giữa có một thứ khác biệt với bé gái chẳng qua là rất nhỏ nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy.

Tử Chương với Cố Phong đi ra bên ngoài trước, y tá lúc này tiến vào lau đi thứ lúc nãy Tử Chương bôi lên bụng để làm kiểm tra rồi mới đi ra ngoài.

Hắn đứng bên ngoài tay cầm một tờ giấy, Tử Chương ở một bên luyên thuyên không ngừng như những người bạn già lâu ngày mới gặp lại.

Cố Phong thấy Vân Sam liền làm ngơ Tử Chương mà bước nhanh về phía cô:
" Xong rồi? Còn muốn đi đâu tôi chở em đi."
Tử Chương muốn đi lại nói vài câu, bên ngoài tiếng xe cấp cứu ngừng ngay trước bệnh viện, người nằm bên trên là một người phụ nữ dung mạo có thể nói nhìn qua liền không quên được, chỉ là khuôn mặt tái nhợt môi không có màu máu dáng vẻ bệnh tật.

Tử Chương nhanh chân đi về phía đó, bên cánh tay có một vết đạn bắn, dưới bụng là một vết dao rất sâu.


Tử Chương:" Nhanh mau chuẩn bị phòng cấp cứu, người nhà bệnh nhân đâu?"
Giọng Tử Chương lớn hơn ba phần thu hút sự chú ý về phía mình nhưng gã lại không quan tâm, y tá chạy đi chuẩn bị phòng cấp cứu.

Lúc người phụ nữ được đẩy ngang, chân Vân Sam như mất hết sức lực, Cố Phong nhanh tay mà ôm lấy.

Mặt Vân Sam bị cắt không còn giọt máu như thấy phải thứ rất đáng sợ.

Phía sau có vài người gấp gáp chạy theo vào, một người đàn ông mặt bộ vest đen nhìn khí chất không tầm thường, nhìn thấy Cố Phong trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ nhưng rất nhanh liền biến mất nhanh chân chạy theo chiếc xe đẩy bệnh nhân phía trước..