Tiểu Siêu thấy anh trai mình có chút lạ, lúc ở nhà trừ khi bị cướp mất thứ đồ chơi yêu thích mới bày ra cái bộ mặt đó thôi, nhưng dù sao bé cũng chỉ là đứa con nít mới học lớp mầm chuyện nào nên để trong lòng thì để, chuyện không nên để cũng không để trong lòng.

Lạc Lạc đưa thức ăn tới bên miệng Tiểu Siêu, giọng non nớt nhưng lại có chút giống ra lệnh.

- Ăn.

Tiểu Siêu lại không thấy có gì đó không đúng, hai tay cầm hai chiếc máy bay đồ chơi há miệng ăn thức ăn Lạc Lạc đút.

Tiểu Hổ cầm thìa không chắc, mút trượt mấy lần mới mút lên được bỏ vào miệng, hai má nhóc căng phồng nhìn liền muốn hôn một cái.

Trần Sâm với Lâm Thiên đã biết Vân Sam có em bé, là do cô nói với dì Trần hai nhóc vô tình nghe được.

Lâm Thiên đột nhiên có cháu tất nhiên là vui sau này có người đi nhà trẻ cùng nhóc còn có người cùng chơi xe đồ chơi, còn có thể tắm mưa.


Gần giữa trưa bên trong quán vẫn rất đông người ra vào, có vài người vì không có bàn đủ mà đứng đợi một bên, vài tiếng người bên trong nói chuyện làm những người không có bàn càng nóng ruột.

Món bánh bao thịt nướng ở thành phố này chưa có một quán nào mở bán, cho dù bây giờ mở bán cũng không được chào đón như ở đây, bánh bao hấp, kẹp giữa là nhân thịt heo kèm với rau, dưa, đậu phộng và rau mùi nếu ai không ăn rau mùi có thề nói với phục vụ, ở phía dưới tổng cộng tám chín bàn, mỗi bàn đều gọi hai ba cái bánh bao thịt nướng, tuy ăn nhiều có chút ngán nhưng lại có chút lạ miệng, có người còn mua một lượt năm sáu cái đem về.

Vân Sam biết sinh ý tốt là bởi vì món ăn hiện tại có chút mới, vài tháng nữa chắc chắn sẽ có người học theo bọn họ nhưng cô lại không lo, món này Vân Sam chỉ bán lúc hè khi nào hết hè cô sẽ đổi món khác, Cố Phong đi nước ngoài nhiều như vậy mà Vân Sam lại sợ không có món mới sao? Món Châu Âu cũng có thể làm hợp khẩu vị của những người ở đây, bọn họ có đầu bếp giỏi như vậy lại lo những việc này sao?
Vân Sam ngồi ở một phòng khác, Cố Phong ngồi bên cạnh đưa tay vuốt ve bụng cô, mặt áp sát vào bụng nhô lên như quả bóng như muốn nghe tiếng động bên trong.

Cô thở dài một tiếng.

Hắn nghe thì ngẩn đầu lên.

- Không thoải mái?
Vân Sam lắc đầu:" Không phải, tôi đang lo nếu sau này quán chúng ta làm ăn không được tốt thì sao?"
Cố Phong:" Không cần lo, tôi đi làm không biết tiêu tiền vào đâu nếu quán làm ăn không được tốt hay thiếu hụt tiền của tôi em cứ dùng, không cần tiết kiệm.

"
Hắn choàng tay qua vai cô, để Vân Sam dựa vào ngực mình rồi mới nói tiếp.

- Chồng em có tiền.

Cô nắm chặt tay, hít sâu mấy cái mới lên tiếng.

- Anh! anh thích tôi hở?
Cố Phong không phủ nhận, cười khẽ đặt càm lên đỉnh đầu Vân Sam.

- Tôi thích em, vừa gặp đã thích, tôi thích em nên mới muốn chịu trách nhiệm với em, muốn gánh vác cuộc đời sau này của em, nếu tôi không thích em thì sẽ nhận em vào công ty làm sao? Ảnh hồ sơ không đạt yêu cầu, còn nói xấu tôi trước mặt tôi, là tôi thích em nên mới dung túng cho em.


Vân Sam nghe lời này hai tai liền đỏ, ngay từ đầu rõ ràng cô đã là con mèo bị người ta nhắm đến vậy mà lại không biết, còn tự nguyện hiến dâng mình.

Còn việc ngủ cùng nhau đêm đó là tai nạn hay là trong kế hoạch của hắn? Cô nghĩ tới đây liền ngồi thẳng dậy.

- Đêm hạ thọ!.

Cố Phong biết Vân Sam muốn hỏi gì, không đợi cô nói hết đã lắc đầu kéo người lại vào lòng.

- Không phải tôi lên kế hoạch, đêm đó chính em là người câu dẫn tôi, tôi cũng là đàn ông người mình thích tự dâng mình tới tôi có thể chịu được sao? Nhưng dù trước đó hay sau này tôi đều muốn chịu trách nhiệm với em.

Vân Sam giật giật mí mắt:" Nếu hôm đó tôi không đồng ý thì sao? Không đồng ý đến cục dân chính, không đồng ý cho anh làm ba con của tôi.

"
Cố Phong:" Chỉ cần em vẫn còn sống, tôi chắc chắn sẽ tìm được em, không cần em mang con của tôi thì tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm.

"
Hôm ở bệnh viện Tử Chương nói cơ thể cô yếu nên không thể giữ em bé, lúc đó trong lòng Cố Phong có chút hụt hẫng, nhưng hắn lại lo cho sức khoẻ của cô hơn.


Vân Sam hai má đỏ ửng:" Em lúc trước rất ghét anh, nhưng ông trời lại nói ghét ai ông trời lại trao người đó cho mình.

"
Cố Phong nhướng mày:" Hửm, ghét tôi?"
Cô nghe thì gật đầu.

Lời Tác Giả: Do mình bận nhiều việc, mình còn phải đi học một tuần chỉ chương thứ 3,5,7 hôm nào đến ngày ra chương mình kh ra chương thì mình sẽ bù chương lại sau.

Đừng Hối, Đừng Hối, Đừng Hối cái gì quan trọng thì nói ba lần
- Anh lúc trước rất đáng ghét, mỗi ngày đều bày vẻ mặt vô cảm, như muốn tàn sát hết những người không làm vừa ý anh, sau này ở cùng nhau em mới thấy anh rất tốt, cười lên cũng rất đẹp.

.