Đôi mắt của vua trùng đầy tức giận và phẫn uất, nếu ánh mắt có thể giết người thì có thể tôi đã bị giết cả trăm lần.

Nhưng tôi cũng không sợ bởi vì chẳng có sự lựa chọn nào cả. Tôi biết mình không thể trốn tránh, cũng không muốn bị người khác lợi dụng nên chỉ có thể chết chung với nhau. Mặc dù vẫn không cam lòng nhưng con người luôn phải đối mặt với tuyệt vọng, đây mới là thái độ sống bình thường.

Luôn luôn có những thứ mà chúng ta không thể có được, luôn có một câu trả lời mà chúng ta không thể tìm thấy.

Tôi nhấc đầu Nguyễn Na Na lên và ném nó về phía vua trùng rồi gầm lên: “Cho mày đó! Không phải mày muốn sao? Lấy đi!”

“Gừ!” Cơn giận dữ của vua trùng đã lên đến cực điểm.

Nhưng điều rất lạ là nó không hề có ý định tấn công tôi. Nó cử động qua lại rồi đột nhiên nhảy lên, tứ chi hung hăng đâm vào đỉnh hang. Chậm chạp chui ra phía cái động mà nó đã khoan trước đây theo dòng nham thạch. Động tác kia có vẻ không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.

Đây là gì?

Tôi không thể hiểu được nhưng sau đó lại phát hiện lúc này những con quái vật xung quanh tôi cũng rất bất thường. Chúng xụi lơ trêи mặt đất, toàn thân co quắp và cơ thể của chúng cũng nằm giữa quái vật và con người, thay đổi từ từ nhưng liên tục. Trêи mặt con người lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.

“Đó là… Có chuyện gì vậy?” Tôi hơi lờ mờ ngẩng đầu nhìn lên. Con vua trùng đã xâm nhập gần hết cơ thể và chợt nhận ra một điều, vua trùng lây nhiễm sang người và lây lan quần thể giống như không cần loại nghi lễ này, chẳng hạn như Quan Hạo và Nguyễn Na Na, họ đã bị biến thành quái vật nhưng lúc trước họ chưa từng trải qua nghi lễ.

Về phần tác dụng phụ của Nguyễn Na Na, tạm thời tôi sẽ không đề cập đến.

Vì vậy, bức chạm khắc ghi chép nghi lễ thật ra chỉ là tìm cơ thể mới cho vua trùng.

Nói cách khác, tìm kiếm một cơ thể hoàn toàn mới là mục tiêu cuối cùng của nó.

Tại sao phải tìm kiếm một cơ thể mới? Hơn một nửa là do cơ thể lúc trước xuất hiện vấn đề, hoặc là lão hóa, hoặc là chấn thương nghiêm trọng nhưng tóm lại, đó không phải là thứ có thể tiêu hao quá mức. Sau đó, sự rút lui không thể giải thích của nó có thể là để ngăn chặn sự mất mát kịp thời và không làm bất kỳ tiêu hao vô nghĩa nào đối với cơ thể.

Loài trùng này có chỉ số thông minh rất cao và cực kỳ bình tĩnh nên sẽ không bị choáng váng đầu óc khi tức giận.

Rõ ràng là dù có còn sống ra ngoài thì ngay cả những người trong chúng tôi cũng đã bị nhiễm trùng rồi. Cuối cùng thì các tác dụng phụ xuất hiện trêи cơ thể Nguyễn Na Na sẽ xuất hiện trêи chúng tôi. Khi đó chúng tôi cũng sẽ bởi vì sợ hãi cái chết mà không còn cách nào khác ngoài tập hợp một nhóm người trở lại hang động này, hoàn thành nghi lễ và giành lại một cuộc sống mới.

Nó không cần phải giết tôi, ngược lại giữ tôi giống như để lại nhiều cơ hội hơn cho chính nó.

Vì vậy, nó hoàn toàn quay trở lại động như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây.

“Chú ơi, được cứu rồi, chúng ta…” Diêu Thiến Văn và Trình Hải Đông dìu nhau đi về phía tôi, trong khi Quan Hạo, Hạ Nam và Quản Đại Vĩ dường như dần mất hết sinh lực trong quá trình lấy lại hình dạng con người.

Tôi gật đầu: “Có lẽ vậy.”



“Thế nhưng, dường như chúng ta vẫn chưa thoát ra được…”

Tôi lắc đầu: “Không, nếu suy đoán của tôi không sai thì có lẽ lối ra sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta sớm thôi.”

“Chú đang nói gì vậy? Nghe không hiểu.” Diêu Thiến Văn khó hiểu nhìn tôi.

Nhưng tôi không nói bậy.

Cơ thể của mẫu trùng chỉ có thể hoàn thành nghi thức thay đổi cơ thể trong hang động này, ít nhất hiện tại nó trông như thế này. Nhưng mẫu trùng sẽ không bao giờ sống chỉ để thay đổi cơ thể của mình, nó không thể ở đây mãi mãi.

Những gì nó muốn là lây lan, lây lan ký sinh trùng rộng rãi hơn!

Đó mới là bản năng của sinh vật.

Vì vậy lúc tôi bị mất trí nhớ, một nhóm mười bốn người mới có thể thoát khỏi.

Vào lúc ý nghĩ này của tôi vừa xuất hiện, đột nhiên tôi cảm thấy huyệt động chấn động, hồ chất nhầy phía sau nổi lên những tia nước bắn tung tóe làm chất lỏng trong hồ dính lên lưng của tôi.

Lúc này cái hồ ban đầu bị tách ra làm hai, trêи mặt đất xuất hiện vết nứt!

Trong vết nứt đó có một cái thang kéo dài xuống phía dưới!

“Đây là ...!” Diêu Thiến Văn trông cực kỳ sợ hãi: “Đây là cái gì?”

“Đừng hoảng hốt, đó là lối thoát mà tôi đã nói.”

“Chú chắc chứ?”

“Không chắc nhưng khả năng cao là vậy. Chẳng qua là cái vết nứt sẽ không tồn tại lâu, có lẽ là bộ phận then chốt mở đến một mức độ nào đó, sau đó sẽ đóng lại… Trước tiên cô dẫn theo Trình Hải Đông đi xuống, có khoảng tám mươi phần trăm là có thể để có thể rời khỏi đây.”

“Thật… Có thật không?” Diêu Thiến Văn nhìn vào mắt tôi, tràn đầy nghi ngờ.

“Cô gái, tôi không thiết kế nơi này, cô hỏi thêm cũng vô ích. Tuy nhiên nếu giả thiết của tôi là đúng thì đây chính là lối ra. Nếu ở lại đây cô sẽ bị mắc kẹt đến chết, cho nên cô phải lựa chọn.”

Diêu Thiến Văn quay đầu lại nhìn cái hố sâu, cuối cùng, cô quyết định đi xuống cầu thang.

Chẳng qua là mới đi được nửa đường, Diêu Thiến Văn lại dừng lại, quay đầu lại nghi ngờ nhìn tôi: “Chú thì sao? Sao chú không đi?”

“Có một số thứ chưa tìm được nên hiện tại không thể đi.”



“Không phải chú nói nếu ở lại đây thì sẽ bị vây sao!”

“Rất có thể nhưng tôi nghĩ những thứ tôi muốn tìm quan trọng hơn.”

Diêu Thiến Văn híp mắt, một lát sau phun ra năm chữ: “Vì chị tiên cá sao?”

“Nếu cô không đi xuống, cô có thể sẽ mắc kẹt với tôi, cô còn muốn bị tôi hãm hại sao? Hả?” Tôi nhắc nhở cô ta.

Do dự một chút, Diêu Thiến Văn gật đầu: “Tốt lắm, nếu chú đã quyết định như vậy thì tôi chỉ có thể chúc chú may mắn. Tuy nhiên, nếu chú có thể đi ra ngoài thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối, dù sao thì mọi người đều đã bị trúng độc trùng trong hang động này.”

“Tôi biết nhưng cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói là nếu như chú thực sự có thể đi ra thì hãy mang đồng xu này đến nước Lạp và tìm một người phụ nữ tên là Đỗ U Lan. Có lẽ cô ấy sẽ giúp chú giải độc.”

Khi cô ta nói, Diêu Thiến Văn ném đồng xu có khắc hoa lan pha lê cho tôi.

Tôi cầm nó trêи tay, trong lòng bàn tay có cảm giác lạnh như băng.

“Này? Này? Đó là…” Trình Hải Đông, người đã bình tĩnh từ lâu, ngay lúc này dường như lại giả điên, chỉ vào đồng xu trong tay tôi như muốn nói điều gì đó nhưng lúc này, vết nứt đã bắt đầu đóng!

Diêu Thiến Văn kéo Trình Hải Đông và chạy xuống cầu thang trước khi vết nứt đóng lại.

Tôi đang cầm đồng xu, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Trình Hải Đông, trong lòng nghi ngờ: “Trước đây có vẻ như thằng nhóc này đang tìm kiếm thứ gì đó. Chẳng lẽ, cũng là…”

“Gừ.”

Đột nhiên xuất hiện một tiếng gầm giận dữ từ phía sau làm cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

Sau đó, tôi bị ném xuống bởi một lực rất lớn! Nó cắn vào lưng tôi một cách điên cuồng! Cơn đau dữ dội khiến tôi hét lên thảm thiết nhưng may mắn thay, con dao găm rơi cách đấy không xa, tôi nắm lấy con dao và đâm lung tung ra phía sau. Hình như đâm trúng đầu của nó, nó bị đau và giảm áp lực cho tôi, tôi nắm lấy cơ hội xoay người hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của vật kia.

Sau khi đứng dậy tôi phát hiện ra kẻ tấn công tôi là Quan Hạo!

Anh ta vẫn chưa chết, cơ thể anh ta là nửa quái vật nửa người. Vẻ mặt đau đớn, dao găm chỉ đâm trúng một phần đầu của con quái vật trong cơ thể anh ta, bây giờ anh ta đang ôm đầu, nhìn tôi một cách tàn nhẫn, trong miệng thì thầm những âm thanh kỳ lạ, anh ta nói ngắt quãng: “Tá Lạc… Tá… Tá Lạc! Mọi thứ của tôi… mọi thứ đều bị anh lấy đi… Tôi ... Muốn cho anh… Sống không bằng chết.”

Tuy rằng chỉ có một nửa cơ thể là quái vật nhưng hành động còn mạnh hơn trước!

Như một con thú dữ bắt mồi đẩy tôi xuống đất một lần nữa!