Trêи chiếc xe kia quả nhiên là Trần Sâm.

Khi tôi định quan sát xem có những người khác ở hàng ghế sau hay không, ánh mắt trong kính chiếu hậu của Trần Sâm đột nhiên liếc nhìn tôi: “Không có ai, lên đi.”

Tôi lắc đầu đi tới chỗ phó lái rồi mở cửa xe ra.

Trần Sâm đang hút điếu thuốc. Đối diện với tôi là đôi mắt bình thản, khóe miệng dần lộ ra một tia giễu cợt: “Đã trở lại rồi à, tên đào tẩu.”

“Làm sao anh tìm được tôi?” Tôi lên xe.

“Anh nghĩ tôi bất tài vậy sao?” Trần Sâm hừ nhẹ, tiện tay ném còng cho tôi: “Nếu đã trở về thì hôm nay đừng rời đi, chủ động một chút.”

“Ha ha…” Tôi lấy ra một điếu từ hộp thuốc lá của anh ta, châm lửa: “Gần đây anh nhất định đã phát sốt, suy nghĩ đến hỏng rồi. Hai chúng ta nói thật.”

“Được rồi, tôi sẽ nói trước.” Trần Sâm hỏi trước: “Mấy ngày anh mất tích, anh đã đi đâu?”

“Núi Mặc, điều tra chân tướng.”

“Núi Mặc?”

“Không sai.”

“Vậy anh đã điều tra được gì?”

“Nó rất phức tạp, anh sẽ không tin đâu nên không cần thiết phải nói với anh.”

“Ha ha!” Trần Sâm giật lấy điếu thuốc tôi định hút, chỉ vào tôi: “Vậy anh lừa tôi để hút thuốc? Tôi tin hay không là một chuyện, anh nói hay không là một chuyện khác! Tôi nói cho anh biết, nếu tôi đợi anh ở đây thì là để chờ lý do của anh. Anh nói cho tôi nhanh lên.”

Tôi kể lại cho Trần Sâm những gì tôi đã nói với Thiệu Tôn trước đây.

Nói xong mới nhận ra tên này quả thực khác xưa, lúc trước những thông tin này lọt vào tai Trần Sâm đều gạt đi, thậm chí còn vô cùng chán ghét. Nhưng trong quá trình tôi thuật lại vừa rồi, anh ta không hề có ý định cắt ngang tôi, thậm chí còn hơi thất thần khi nghe được.

Điều này càng khiến tôi nghi ngờ hơn.

“Những gì anh nói là thật?” Trần Sâm xác nhận với tôi.

“Tôi đã trở lại, cần gì phải nói dối anh? Nếu tôi muốn lừa anh, không cần thiết phải trở lại.”

“Tôi biết…”

“Có vẻ như anh tin tưởng tôi?” Tôi hỏi: “Đây không giống như phong cách trước đây của anh.”

Trần Sâm trầm mặc không nói, một lúc sau, anh ta hỏi tôi: “Anh có muốn biết tại sao tôi lại đợi anh ở đây không?”

“Đang muốn hỏi.”

“Thi thể đã mất.”

“Cái xác khô?” Tôi nghĩ.

Trần Sâm gật đầu: “Đúng vậy, ngay sau khi anh rời đi, nó đã bị một người bí ẩn ở trung tâm pháp y đánh cắp. Anh biết không, bởi vì tôi không hiểu tại sao anh lại muốn giết Diệp Thiên Trạch vào đêm hôm đó cho nên tôi đã ở trung tâm pháp y. Đồng thời, tôi đã tận mắt chứng kiến thi thể được vận chuyển.”



Việc giám sát nhất định có vấn đề, tôi đoán đó là người đã di chuyển cái xác.

“Anh nhìn thấy ai?”

Trần Sâm nhìn tôi, do dự một chút, đột nhiên hỏi một câu có vẻ không liên quan: “Tháng trước anh thật sự ở cùng một chỗ với vị hôn phu của anh sao?”

“Vào lúc này, anh nghĩ tôi còn lừa gạt… Chờ một chút!” Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, trợn to hai mắt nhìn Trần Sâm: “Ý anh là, người mà anh nhìn thấy trong máy giám sát, người đã đánh cắp thi thể là Mễ Na?”

“Tôi không chắc chắn nhưng tôi đã xem ảnh giải phẫu của cô ấy, tôi nghĩ, tôi không nhìn lầm.”

Tôi siết chặt tay và để ở mũi, loại cảm giác này là kϊƈɦ động, phấn khích hay là đau đớn để hình dung thì tôi không rõ, tôi chỉ muốn biết “Mễ Na” mà Trần Sâm đã thấy hiện tại đang ở đâu?

“Cô ấy ở đâu? Anh có theo dõi người trộm thi thể không, anh không thể ngồi yên đúng không?” Tôi đặt hy vọng vào anh ta.

Trần Sâm cau mày lắc đầu bất lực với tôi: “Tôi quả thực có đuổi theo nhưng lúc rời đi đã mất dấu, và sau đó bị tấn công trêи đường… Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.”

Quả nhiên là như vậy.

Tôi hơi thất vọng nhưng cũng may là nội tâm tôi đã sớm chuẩn bị.

Sau đó, tôi nghĩ đến một câu hỏi khác: “Vậy bây giờ có nên trả giá sự trong sạch cho tôi không?”

Và câu hỏi này khiến biểu cảm của Trần Sâm càng trở nên khó coi hơn: “Xin lỗi, không có cách nào.”

“Vì sao?”

“Đoạn giám sát đó, sau khi tôi tỉnh lại đã bị xóa và không tìm thấy dấu vết. Tự tôi cũng hết đường chối cãi, họ nghĩ tôi điên rồi. Và ngay cả khi video giám sát được giữ lại nhưng anh giết Diệp Thiên Trạch là sự thật, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi điểm này.”

“Tôi nói cho anh biết, tên đó chưa chết! Anh ta đã biến thành một con quái vật! Hơn nữa tôi nghi ngờ rằng thứ săn đuổi chúng tôi ở núi Mặc trước đây là hắn, còn mười ba con trùng lột xác còn lại!” Tôi vô cùng tức giận.

Mà lúc này, biểu hiện Trần Sâm đã bình tĩnh hơn so với trước rất nhiều, anh ta nhìn tôi và chậm rãi nói: “Nếu thật sự như vậy, trong trường hợp này, anh thực sự không nên tiếp tục làm bừa xung quanh bên ngoài"

“Ý anh là gì?”

“Mặc dù tôi không có cách nào để biết toàn bộ nội dung nhưng dựa trêи những bức chạm khắc mà anh nói, có lẽ anh là ký chủ mới của mười bốn trùng vương đúng không? Điều này có thể giải thích tại sao anh thường xuyên phát điên, mất trí nhớ và Diệp Thiên Trạch mà anh đã giết sống lại. Anh ta cũng không đến ngọn núi đó.”

Chúng tôi rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Trần Sâm nói trước: “Trở về với tôi, anh không thể tự mình điều tra chuyện này.”

Tôi lắc đầu: “Nếu như tôi giấu tin tức trùng vương có thể kí sinh trong thân thể tôi đi, không để anh không biết, anh có thể bắt tôi trở lại không?”

“Ngay từ đầu tôi đã nói, hôm nay tôi không có ý định thả anh đi.”

Tôi mỉm cười: “Vậy thì, lão Trần, anh thực sự không nên ném thứ này vào tôi.”

Giọng nói nhỏ xuống, tôi và Trần Sâm di chuyển cùng lúc! Anh ta định lấy súng nhưng tôi đã đi trước một bước, còng cổ tay anh ta lại, treo nó lên vô lăng và lấy chìa khóa từ trong túi ra, còn đang mở cửa xe.

Trần Sâm tức giận chửi bới tôi một trận.

“Được rồi, tôi thắng rồi, đừng tốn sức nữa.” Tôi xuống xe, vỗ vỗ cửa xe: “Tôi không chạy trốn nhưng có những việc tôi phải tự tìm. Hơn nữa, mặc kệ anh có tin hay không, chỉ cần chưa chết, tôi nhất định sẽ điều tra sự thật đến cùng.”



“Khốn khϊế͙p͙! Đi, lần sau đừng… Để tôi gặp lại anh! Lần sau gặp mặt tôi sẽ trực tiếp nổ súng!”

“Vậy thì đợi lần sau đi.”



Thị trấn Cổ, đó là quê hương của tôi, những thị trấn nhỏ xung quanh Thành Tây.

Người thân duy nhất của tôi-chú hai, bây giờ vẫn sống ở nơi đó. Chú ấy là người duy nhất tôi có thể tin tưởng vào lúc này, tôi đã liên lạc với chú ấy, bộ cơ quan của bản đồ đã được gửi cho chú ấy qua bưu điện, dặn chú ấy bảo quản tốt nó và không bao giờ mở nó ra.

Mặc dù tôi không biết ý nghĩa cụ thể của bản đồ là gì nhưng chắc chắn rằng nó rất quan trọng. Tôi không thể mang nó theo bất cứ lúc nào. Hiện giờ tôi sẽ đến Lạp nước để tìm người phụ nữ tên Đỗ U Lan, Diêu Thiến Văn biết người phụ nữ đó, hơn nữa đến bây giờ tôi vẫn chưa thể phán đoán rõ ràng mục đích thực sự của việc cô gái đó vào núi Mặc. Nhưng có một điều chắc chắn là Đỗ U Lan và Mễ Na có lên quan đến nhau.

Sau đó thì có thể dễ dàng liên hệ để lấy cơ quan của bản đồ mà tôi tìm thấy.

Mặc dù tôi chưa bao giờ liên lạc với Đỗ U Lan nhưng trực giác mách bảo tôi rằng tôi nên giấu gì đó khi đối mặt với cô ấy.

Sau khi xử lý tất cả những điều này, tôi chuẩn bị sắp xếp chuyện của mình để tới nước Lạp. Vốn dĩ đây là một chuyện vô cùng rắc rối, nhưng may mắn là tôi có rất nhiều bạn bè, tiếp xúc với đủ loại người nên tôi nhanh chóng thu xếp lên tàu chở hàng và nhập cư trái phép vào lãnh thổ của nước Lạp.

Sau đó, tôi đóng vai một khách du lịch ở nước Lạp với một chứng chỉ giả.

Sau khi xác định vị trí được đánh dấu trêи cơ quan của bản đồ lúc trước là một thị trấn nhỏ tên là Lạp Tháp Mỗ, ước chừng đã năm ngày trôi qua. Trong thời kỳ này, cơ thể tôi sẽ tiết ra chất nhờn mỗi đêm giống như tôi đã thấy trong hang động núi Mặc trước đây. Tôi không chắc liệu những thứ này sẽ lây lan hay ký sinh ở người khác, vì vậy tôi chỉ có thể ngủ trong bồn tắm mỗi đêm, và đun sôi chất lỏng bên trong vào ngày hôm sau.

Trừ lần đó ra, cơ thể tôi ngày một yếu đi.

Những ngày đầu thể lực khác hẳn người thường. Hơn nữa tôi luôn có một số giấc mơ kỳ lạ, trong đó tôi bị biến thành một con trùng kỳ lạ, loại đám người Quan Hạo biến dị giết người bừa bãi và không thể kiểm soát bản thân. Điều đáng sợ hơn nữa là cảnh trong mơ thỉnh thoảng mới xuất hiện vào ban ngày, thậm chí tôi sẽ bất tỉnh trong một thời gian ngắn, sau đó một số bộ phận trêи cơ thể sẽ thay đổi.

Mà những thay đổi đó, sau khi tỉnh dậy, tôi thậm chí có thể khôi phục chúng thông qua ý chí.

Tôi không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu và tôi thậm chí không biết Đỗ U Lan có cách nào để giải độc trùng trêи cơ thể tôi không.

Ôm nỗi sợ hãi của những điều chưa biết, tôi bước vào một cuộc hành trình mới.

Ở nước Lạp, con đường thuận tiện nhất để đến thị trấn nhỏ Lạp Tháp Mỗ là đường thủy. Ở nước Lạp có một con sông dài chảy khắp đất nước, được gọi là dòng suối Vĩnh Hằng, dòng sông thiêng liêng trong truyền thuyết. Có rất nhiều truyền thuyết ở dòng sông linh thiêng này, tương truyền rằng sau khi được rửa tội có thể thay đổi vận may và chữa lành vết thương của con người. Thậm chí được chôn ở con sông này sau khi chết, linh hồn sẽ trở về thiên đàng. Lễ hội linh thiêng nhất ở nước Lạp là ngày thờ thần sông thiêng liêng, ngày đó cả nước như tết âm lịch với đầy đủ các nghi lễ cầu phúc lớn và hoành tráng.

Nhưng một dòng sông thiêng liêng như vậy tồn tại một khu vực không thể tùy ý lại gần.

Nơi đây được mệnh danh là tử địa của dòng sông thánh và bất kỳ con thuyền nào của đất nước cũng sẽ dừng lại trước khi chạm vào tử địa. Theo truyền thuyết về dòng sông thánh, dòng sông thánh nối liền thiên đường và địa ngục, tử địa là lối vào địa ngục. Nước sông không còn phù hộ cho người dân nước Lạp, địa ngục ma quỷ sống dưới nước, tất cả những con tàu của con người đi qua đây sẽ bị quỷ kéo xuống đáy sông và nhấn chìm, máu thịt người bị ăn đến xương cũng không còn. Không chìm xuống đáy, vĩnh viễn nổi trêи mặt sông.

Truyền thuyết này dường như không phải là không có căn cứ. Nghệ thuật vu cổ thịnh hành ở nước Lạp, tồn tại không ít vu cổ sư có nghề nghiệp đặc biệt, họ sẽ lẻn vào khu vực tử thần của sông thiêng vào ban đêm để lấy nước nhằm thực hiện một loại vu thuật nào đó. Theo tin đồn thì vào ban đêm, mặt sông ở tử địa sẽ thực sự nổi xương lên trong một suốt đêm cho đến khi sáng.

Bây giờ, tôi lê tấm thân ốm yếu của mình lên con tàu du ngoạn trêи sông thiêng, sẵn sàng đi đường thủy đến thị trấn nhỏ Lạp Tháp Mỗ . Ngôn ngữ của nước Lạp là tiếng Trung và tiếng Anh, vì vậy tôi có thể hiểu được sơ sơ. Một mình tại đây có thể tự do di chuyển trêи con tàu du lịch này.

Chỉ là gần tới buổi trưa, khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng trong khoang thuyền, ở góc hành lang, tôi chợt thấy ba người dân địa phương da ngăm đen đang nói gì đó với nhau bằng tiếng địa phương. Vẻ mặt của họ trông hơi kỳ lạ, sau khi thấy tôi bước ra khỏi phòng tắm, họ liếc nhìn nhau rồi bỏ đi.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, ba chàng trai có một vấn đề.

Hơn nữa trực giác mách bảo tôi rằng vấn đề dường như không hề nhỏ.

Vì vậy, tôi lặng lẽ đi theo một người trong số họ, chuẩn bị sẵn sàng tìm hiểu, khi tôi đang leo cầu thang vào buồng nhỏ thì một tiếng hét quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau: “Trời ơi! Chú? Là chú sao?”

Tôi dừng lại ngay lập tức, quay đầu lại, phát hiện người đó là Diêu Thiến Văn!