Sau khi ăn vặt xong, tôi càng buồn ngủ hơn. Tuy rằng Tiểu Lan tính đánh lén, nhưng còn không biết thời cơ cụ thể. Tôi lo lắng cho mình sẽ không khống chế được cơn ngủ, lúc sau sẽ xảy ra cái gì, khó có thể tưởng tượng được.

Ba người trước mặt này không đơn giản, họ đều có bí mật, tôi không thể tín nhiệm được ai.

Vì thế, tôi xé bỏ quần áo, bọc cánh tay trái đang nắm trùng lại, như vậy mặc dù tôi có ngủ, có người tính đụng đến tay trái tôi thì tôi vẫn có thể nhận ra được. Người này, ý tôi muốn ám chỉ Diêu Thiến Văn.

Đại khái cô ta cũng muốn có tôi trong tay, nhưng đối với cô ta, việc lấy tánh mạng tôi dường như không có nhiệt tình lắm.

Cho nên tuy rằng tôi không tín nhiệm cô ta nhưng cũng có thể dùng cô ta giúp tôi gác đêm.

Chỉ là lúc tôi bao vây tay trái lại, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh, cái này làm cho ta không khỏi nhìn sang hai mắt của Tiểu Lan. Trong lòng tôi nảy ra một kế hoạch…

“Diêu Thiến Văn, tôi mệt quá. Cô giúp tôi gác đêm. Tôi ngủ tầm hai giờ thì đánh thức tôi, hai chúng ta thay ca luân phiên nhau.” Cột chắc tay trái xong, tôi chào hỏi với Diêu Thiến Văn: "Đổi lại, cô cho tôi mượn dao găm của cô dùng một chút.”

Biểu cảm cô ta có chút hoảng hốt.

Như trong lòng cô tâm sự gì đó đang rất phức tạp.

Nghe tôi nói vậy, cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, lười biếng hỏi: "Chú tin tôi à?” Nói xong, cô ta đưa con dao găm cho tôi.

Tôi đón lấy con dao găm, thuận tiện băng xong tay trái rồi chỉ về hướng cô ta: “Thật đúng là không tin, nhưng ít nhất cô sẽ không giết tôi, đúng không?”



"Cắt...” Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, tò mò nhìn con dao găm trong tay tôi: "Chú muốn làm gì?”

Tôi lấy dao găm đưa vào trong miệng, dùng sức cạy một cái! Một chiếc răng cấm dính máu bị tôi nhỏ từ hàm răng ra, má trái đau đến run rẩy: “Răng đau, ngủ không được.”

Mặt mày Diêu Thiến Văn bối rối, "Chú… Tàn nhẫn với bản thân mình thật đó.”

"Hừ…" Tôi lau vết máu trêи khóe miệng và chuyển đề tài: “Đúng rồi, vấn đề vừa rồi, kỳ thật là tôi tùy tiện hỏi. Tuy nhiên cứ như chọc trúng cái gì đó, có hứng thú nói không?”

Là đề tài "ăn người” kia.

Lúc sau, biểu cảm Diêu Thiến Văn bắt đầu nặng nề, tôi khá tò mò, rốt cuộc trong đó có những câu chuyện xưa như nào.

“Không có hứng thú! Chú rất mệt phải không? Lớn tuổi như vậy rồi, đừng quậy phá nữa.”

Xem ra Diêu Thiến Văn cũng không muốn nói chuyện về đề tài này với tôi, ít nhất là bây giờ cô ta không muốn.

Mà lúc này, đột nhiên tôi nghe được âm thanh nôn mửa.

Nó đến từ con bạch tuộc khổng lồ bên kia, người phụ nữ Đông Nam Á bóp chặt lấy yết hầu mình rồi không ngừng đấm vào ngực mình, sau đó cô ta bắt đầu nôn mửa ra máu tươi.

Động tác này hình như đã từng thấy đâu đó.



Tôi nhớ ra rồi, giống như cái bọn cướp Đầu Mục kia, cũng đã làm chuyện tương tự.

"Cô ta đây là?” Tôi nghi ngờ, đưa mắt nhìn Tiểu Lan theo bản năng.

Cô gái nhỏ hạ giọng nói: "Cô ta cũng muốn ngủ.”

Ngủ?

Chuyện bây giờ cô ta làm thật sự rất khó làm tôi có thể nghĩ đến ngủ.

Tôi không hỏi tiếp nữa, nhưng cũng không có dũng khí tiến lên xem xét nên chỉ có thể âm thầm quan sát. Lúc người phụ nữ này phun ra một cái, cát đá, bụi đất trêи mặt đất và cô ta nôn mửa ra hỗn hợp máu để nhất thể, trông vừa dính vừa ghê tởm. Cô ta thật cẩn thận trộn những thứ dính như hồ đó lại, rồi sau đó nâng lên, tiếp theo cô ta dùng đồ vật kia vẽ cái vòng trêи mặt đất.

Cô ta tiến vào trung tâm cái vòng kia, ánh mắt cô ta đột nhiên chuyển qua bên phía tôi, lạnh lẽo cứng đờ, cô ta lau khóe miệng còn dính vết máu, sau đó cao giọng nói với tôi: “Đừng ngủ như chết đến thế chứ, ha ha...”

Nói xong, cô ta nằm xuống.

Thật ra tôi không thèm để ý đến chuyện cô ta uy hϊế͙p͙ tôi, tôi tò mò cái vòng đó đang làm gì? Lúc đang chuẩn bị dò hỏi Tiểu Lan thì lại thấy trong mắt cô ta chợt lóe lên một nỗi sầu lo.

“Đó là cái gì?” Tôi hạ giọng hỏi.

Tiểu Lan lắc đầu: “Không biết."