Thạch Trung trong lòng chính là như vậy bàn tín, gia tộc hắn tuy cũng là nhị lưu gia tộc, nhưng chổ dựa của Chu gia là Nạp Lan gia tộc, còn hắn chỉ là chi thứ mà thôi, nếu thật sự đắc tội Chu Thường, gia tộc nhất định sẽ sử phạt hắn, nhưng đám người này trước mặt nhiều người như vậy nói ra, làm hắn cảm thấy rất mất mặt, hắn hung tợn nhìn Chương Băng Nhi đám người quát.

"Nếu các ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bổn thiếu gia ta không khách sáo.

"
Dứt lời hắn trên người Linh sư cửu cấp bộc phát mà ra, trên tay cũng xuất hiện một thanh Linh khí, ánh mắt độc át không có chút nào thương hoa tiếc ngọc bổ về hướng Chương Băng Nhi.

Chương Băng Nhi rất nhanh phản ứng, trên tay Linh khí rất nhanh đở được một kích của Thạch Trung, sức mạnh của Linh sư cửu cấp cũng phải làm nàng lui về sau mấy bước.

Thạch Trung thấy Chương Băng Nhi cứ nhiên có thể đở được một kích của mình, hắn ra chiêu càng trở nên hung át, hắn đường đường là Linh sư cửu cấp, lại để cho linh sư lục cấp chống đỡ lâu như vậy, truyền ra ngoài, gia tộc người biết được càng thêm xem thường hắn.

Trong mắt hắn hiện lên sát ý, hắn đem toàn bộ linh lực quán chú vào linh khí trên tay, hắn muốn một kích phế đi thiếu nữ đã làm hắn mất mặt này.

" Hỏa chi Trảm!.

"tiếng hét vang lên.

Đám người Chương Tú thấy một màn này trong mắt đều đỏ, bọn họ muốn lên trợ giúp nhưng bị những người khác ngân cảng, bọn họ người đông thế mạnh, với thực lực của mấy người họ làm sao có thể thoát ra cứu tiểu thư được, bọn họ chỉ có thể nhìn ngọn lửa lấy nhanh tốc độ đánh về hướng tiểu thư mình.

Lúc này cũng có một tia chớp xẹt qua.

" Thủy chi tên! "
Thạch Trung đắc ý trên mặt còn chưa mở ra, thì thấy được mũi tên nước đem ngọn lửa kiếm của hắn tạo ra chém thành hai nữa, mũi tên nước lấy nhanh tốc độ đánh về hướng hắn, hắn còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị mũi tên đánh thẳng vào người, thân thể bay ra đánh vào cây cổ thụ phía trên, tiếp theo là một tiếng vật nặng rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra, chết ngắt qua đi.


Khi mọi người nhìn thấy người ra tay, trong mắt là kinh diễm không thôi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như hàn băng, và nụ cười tà mị nhìn bọn họ, bọn họ không tự chủ được lui về sau mấy bước.

" Cửu thiếu gia.

" Năm người Chương Tú hưng phấn kêu lên.

" Phong Nhã.

"
Vân Phong Nhã nhìn đám người Vân Cẩn trên người chặt vật, còn có Chương Băng Nhi cánh tay bị thương, Vân Phong Nhã nhìn những người đó càng trở thêm lạnh lẽo, thanh âm lười biến lạnh lẽo không cảm xúc vang lên.

" Nếu các ngươi không muốn thông qua khảo hạch, bổn thiếu gia sẽ giúp các ngươi một tay vậy.

"
Nói xong, Vân Phong Nhã như tia chớp đánh về đám người trước mặt, từng tiếng gẩy xương vang lên kèm theo tiếng ngào khóc thống khổ không ngừng vang lên trong rừng rậm, làm người nghe long tơ cũng phải dựng đứng lên.

Bên ngoài mọi người nghe được từng tiếng hét thê thảm bên trong truyền ra, những người đứng phía trước cửa Song La Bàn Thạch, cũng chỉ có thể thấy được một ảo ảnh trong đám người du tẩu, tiếp theo là tiếng hét thống khổ, rồi ngã lăn ra đất mà lăng lộn, bọn họ tuy cách xa không hơn hai trăm mét, nhưng đối với người tu luyện đến nói thì không là gì cả, những người có thể vượt qua khảo hạch, có ai trên tay không có mấy chụt mạng người, thì cũng có mấy mạng người đi, cho nên bọn họ chỉ cười khi người gặp họa.

" Ha ha, ta nói đám người của Thạch Trung cũng quá vô dụng đi, thù lao lấy không đến, còn một thân thương, ha ha.

" Thanh âm của một thiếu niên trong đám người vang lên.

" Ha ha, Thạch Trung đám người không phải là vô dụng, mà là đối phương quá cường đại mà thôi.


" Hắn ra vẻ nói.

" Ta xem hắn ta có thể đánh thắng Thạch Trung đám người, thực lực cũng phải là đại Linh sư, xem ra cũng 18 tuổi đi, cũng không tệ.

" Tên thiếu gia khác khẩn định nói.

Mọi người đều ngật đầu tán thành, đối với bọn họ tới nói, Vân Phong Nhã 18 tuổi là đại Linh Sư cấp bậc, trong gia tộc bọn họ cũng có không ít, cũng chỉ có thể xem là thiên phú cở trung mà thôi, bọn họ rất tinh tưởng với thiên phú của bọn họ, và gia tộc trợ giúp 16 tuổi bọn họ cũng có thể trở thành đại Linh Sư, cho nên cũng không có gì đặc biệt, nhưng bọn họ đã quên, thiếu niên trước mắt không phải là con cháu của các gia tộc lớn, hai là một tông môn có tiếng nào đó, còn có Vân Phong Nhã nếu chỉ là đại Linh Sư nhất cấp, thì làm sao có thể trong vòng vài phút đem mấy chụt người linh sư cấp bậc không thấp đánh bò lăn không dậy nổi.

Vân Phong Nhã lúc này cũng rất là tức giận, nếu như nàng đến chậm một chút thì Chương Băng Nhi đám người sẽ như thế nào, nhất là chiêu thức tàn nhẫn của Thạch Trung, nếu nàng không kịp đến thì Chương Băng Nhi có lẽ chỉ còn lại nữa cái mạng đi, cho nên lúc này nàng không không thể giết những người này, nhưng nàng cũng sẽ không buôn tha cho kẻ đã ức hiếp người của nàng, nàng muốn để cho những người này nhớ kỹ ngày hôm nay giáo huấn.

Cho nên Vân Phong Nhã mỗi lần ra một cú đấm, hai là một cước, đều có thể nghe được tiếng xương tay hoặc chân bị gãy thanh âm, nếu như không có ngũ phẩm chữa thương đan, thì những người này cũng chỉ có thể nằm trên giường nữa năm mà dưỡng thương, nàng cũng rất khẩn định gia tộc của những người này cũng sẽ không lãng phí ngũ phẩm đan dược chân quý trên người bọn họ, như vậy bọn họ có thể nằm trên giường mà hưởng thụ đi.

Còn lại vài người thấy được sự tàn bạo của Vân Phong Nhã, sợ hãi vô cùng, bọn họ nhân cơ hội Vân Phong Nhã đối phó với đồng bọn của mình mà chạy nhanh đến cánh cửa Song La Bàn Thạch cứu mạng kia, cánh cửa phía trước chưa đến hai trăm mét, bình thường đối với bọn họ tới nói chỉ cần mười cái hô hấp là đến nơi, nhưng hiện tại trong mắt bọn họ nó lại như vậy xa, bọn họ lúc này hối hận không thôi, biết trước thì sẽ không tham lam nghe lời Thạch Trung, thì hiện tại bọn họ đã là Linh Sư học viện học sinh rồi, nhưng trên đời này làm gì có hối hận dược mà ăn.

Vân Phong Nhã thấy ba người còn lại chạy về hướng Song La Bàn Thạch, khoé môi tà mị cong lên, với tốc độ của nàng chỉ trong một cái chớp mắt đã đến hai người phía sau, tiếp theo là tiếng thống khổ vang lên, thiếu niên phía trước nghe được tiếng hét thống khổ của đồng đội nhịn không được khóc lên, kêu cứu mạng.

Vân Phong Nhã vừa định giải quyết người cuối cùng, thì nghe được tiếng quát lớn hùng hổ của một trung niên nam nhân vang lên.

" Cho ta dừng tay.

"
Vân Phong Nhã cũng không thèm để ý, nắm đấm vẫn như cũ đánh về hướng người cuối cùng, tiếp theo là tiếng hét thống khổ vang lên, kèm theo là tiếng quát lớn của nam nhân trung niên.


" Làm càng.

"
Nói xong, trên tay hắn tụ tập Linh lực đánh về hướng Vân Phong Nhã, Vân Phong Nhã đôi mắt sắc bén nheo lại.

" Phong Nhã cẩn thận.

"
" Cửu thiếu gia cẩn thận.

"
Khi lực lượng của đối phương lấy nhanh tốc độ đánh về hướng Vân Phong Nhã, lúc này lại có một lực lượng khác đánh tan.

" Ầm.

" Tro bụi bay lên.

" Là ai dám! " trung niên nam nhân tức giận quát lên.

" Là ta.

"
Mọi người theo thanh âm nhìn qua, thì thấy một nam nhân khôi ngô tuấn tú đang đi đến, nhìn dáng vẻ chừng 30 tuổi, rất là trầm ổn, nhưng nhìn thấy y phục và hoa văn trên người của nam nhân thì mọi người đều biết, nam nhân này cũng là lão sư, mà còn là nội môn lão sư.

" Sở lão sư, tại sao ngươi lại đến đây?" Nam nhân trung niên có chút kinh ngạc hỏi.

" Tiền lão sư đây là ý gì? Chẳng lẽ Sở mộ không được phép đến đây sao? Thanh âm trầm ấm nhưng xa cách của Sở Tư Hàm hỏi ngược lại.


" Ha ha, Sở lão sư nói gì vậy, Tiền mộ tất nhiên không phải ý này rồi.

" Thanh âm có chút nịnh nọt.

Hắn kêu Tiền Thịnh Lương, ba năm trước hắn vừa mới tăng cấp lên Linh Huyền nhị cấp, trở thành ngoại môn lão sư, cũng có Thạch gia giúp đỡ bên trong, thạch gia cũng chỉ yêu cầu hắn bên trong chiếu cố một chút Thạch gia đệ tử là được, hiện tại hắn đã là Linh Huyền tam cấp, chỉ cần hắn có thể tăng cấp đến Linh Huyền ngũ cấp là có thể trở thành nội môn lão sư, như vậy Thạch gia sẽ càng cho hắn thêm chỗ tốt, nhưng Sở Tư Hàm là lão sư nội môn, còn hắn chỉ là ngoại môn, cho nên thấp hơn Sở Tư Hàm một bật, nói chuyện cũng không dám như thường ngày trước mặt học sinh như vậy quai phong, hắn tuổi tuy lớn hơn Sở Tư Hàm mười mấy tuổi, nhưng trước mặt Sở Tư Hàm hắn cũng chỉ có thể khép nép nói chuyện.

Đám người của Chương Băng Nhi chạy đến Vân Phong Nhã trước mặt, đánh giá một phen lúc sau, thấy Vân Phong Nhã không có chuyện gì mới yên tâm.

Sở Tư Hàm nhìn thấy Vân Phong Nhã bình an, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là hắn ở nơi này, nếu không tên tiểu tử này có chuyện gì thì viện trưởng lão nhân thích bên vực người mình nhất định sẽ phế đi Tiền lão sư này rồi, phế Tiền Thịnh Lương cũng không có gì, nhưng liên lụy đến hắn thì không được rồi, Sở Tư Hàm lạnh sắc mặt vả vờ không biết nhìn Tiền lão sư hỏi.

" Tiền lão sư, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà làm Tiền lão sư phải ra tay với khảo hạch sinh?"
" Sở lão sư, ngươi có đều không biết, tên tiểu tử này ỷ vào thực lực cường đại, đem những khảo hạch sinh ngần đến đích điểm ngân chận không cho vào, còn dùng như vậy tàn nhẫn thủ đoạn đánh trọng thương những người này, khảo học sinh như vậy tàn nhẫn, lý nên phế chi.

" Hắn bộ dáng chính nghĩa tức giận nói.

" Ngươi nói bậy, rõ ràng là đám người này muốn lấy thù lao của những người muốn thông qua Song La Bàn Thạch thì mới cho vào, bọn họ lấy những người khác 10 ngàn Kim tệ, còn chúng ta thì 50 ngàn Kim tệ, còn không cho chúng ta vào, còn muốn đã thương tiểu thư chúng ta, nếu không nhờ có cửu thiếu gia cứu giúp, hiện tại người nằm dưới đất là chúng ta rồi.

" Chương Tú tức giận nói.

" Thật hổn xược, lão sư nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen vào? Ngươi nói bọn họ muốn đã thương các ngươi, nhưng ngươi xem bọn họ bị các ngươi đánh thành bộ dáng gì rồi? Tàn nhẫn như các ngươi, nếu vào học viện thì không biết có bao nhiêu người bị các ngươi như vậy tàn nhẫn đối sử, về sau còn có ai dám đến học viện báo danh nữa.

"
Hắn một bộ công chính nghiêm minh nói ra, hắn đây là vì học viện danh dự, mới làm như vậy, còn có hắn cũng phải cho Thạch gia một cái công đạo mới được.

__________________________________.