Cao Việt Xuân sau khi ném công việc ở Cao thị cho đội ngũ tình anh kia thì anh tập trung vào điều tra việc năm đó của Giai Kỳ.

Lúc đầu thì cũng có chút khó khăn bởi vì đã qua hai năm mọi dấu vết đều được xóa hết: từ việc năm đó là ai bỏ thuốc, người phục cụ, camera khách sạn...!đều bị xóa đi làm anh càng thêm nghi ngờ.

Tuy nhiên, anh là ai chứ? Ẩn là đội ngũ gì chứ? Chỉ sau một thời gian ngắn hồi phục thì đã biết được sự thật.

Một sự thật, một âm mưu được giấu kín suốt hai năm qua.

Thật không ngờ, ả Giai Kỳ đã dám bỏ thuốc anh, lừa gạt anh suốt trong một thời gian dài như vậy.

Đúng là khốn kiếp.

Lời hứa chó má gì chứ? Cô ta tòm tem với người khác rồi lại đổ thừa cho anh cướp mất trinh tiết của cô ta rồi ăn vạ.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của người phụ nữ độc ác đó cả.

Cao Việt Xuân anh, không ngờ một người tài giỏi lại có thể mắc cái bẫy của ả phụ nữ này.

Thật là ngu ngốc mà.

Đúng là ngu hết thuốc chữa.
Lúc nghe được báo cáo điều tra, tay anh cầm chiếc điện thoại mà run run.

Không phải là anh sợ mà là Cao Việt Xuân không thể ngờ tới là mình đã bị lừa một cách ngoạn mục.

Không ngờ mình lại bị một người phụ nữ không ra gì đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Lại còn trong một thời gian dài như vậy.

Các bằng chứng nhanh chóng được gửi qua đường quốc tế đến email của Cao Việt Xuân.


Anh mở lên mà bàng hoàng trước một loạt các bằng chứng và cách thức thực hiện của Giai Kỳ.

Chỉ là một ả diễn viên quèn mà cũng có tâm cơ đáng sợ, dám bỏ thuốc để bò lên giường anh.

Sau đó còn có một loạt hình ảnh ả đã ngủ với hàng đống người đàn ông khác.

Trên màn hình hiện lên từng bức ảnh, từng tên tuổi và địa vị của những người đàn ông đó.

Đếm sương sương cũng phải tầm trăm.

Bất chợt, Cao Việt Xuân xem xong mà chạy vào phòng vệ sinh nôn ói cả ra.

Anh nôn hết tất cả những gì cả ngày nay anh đã ăn.

Một người phụ nữ ngủ với trăm người đàn ông, vậy mà anh để cho cô ta ôm, để cho cô ta đụng vào người.

Thật là buồn nôn.

Thật là ghê tởm.

Cao Việt Xuân thầm mắng mình thật là ngu ngốc.

Nhưng được ít phút sau, chưa kịp bình tĩnh thì lại có một email gửi đến.

Anh click vào xem thì thấy hình ảnh Mặc Kỳ Tuyết bị bắt cóc hồi ở đại học hai năm trước.

Nhìn thời gian và địa điểm đúng vào cái hôm cô hẹn gặp anh.

Hóa ra ko phải là Mặc Kỳ Tuyết lừa dối anh, mà là cô không thể được.

Bấy giờ, Cao Việt Xuân sững người, anh không thể ngờ ngay lúc cô đang đối mặt với nguy hiểm như vậy mà anh lại đi trách cứ cô.

Thậm chí đến bây giờ vẫn giữ cái tư tưởng đó mà hành hạ cô.

Những giọt nước mắt của Cao Việt Xuân lăn dài trên má.

Anh hối hận.

Anh thật sự hối hận vì đã đối xử với cô như lúc trước.

Một đống câu hỏi quanh quẩn trong đầu Cao Việt Xuân: Lúc cô ấy bị bắt cóc có sợ không? Có đau không? Thấy anh đi bên cạnh Giai Kỳ cô ấy có buồn không? Có đau lòng không? Anh bỏ đi trong đêm tân hôn cô ấy thế nào? Những lời anh đã sỉ nhục cô có phải cô rất đau đớn hay không? Và đặc biệt, cô đã vượt qua mọi chuyện như thế nào?
Trong đầu anh thử tưởng tượng Mặc Kỳ Tuyết trải qua như vậy làm trong ngực anh đau đớn, không thể thở nổi.

Anh thật sự hối hận.

Hối hận vì đã bỏ lỡ cô.

Nhưng hiện tại anh có thể làm được gì bây giờ? Cô đã rời bỏ anh rồi...
Sau đó chuyện công ti anh ném cho đội ngũ Ẩn, còn anh đắm chìm vào một đống rượu giải sầu.

Anh không ở công ti, không về nhà cũ mà lăn lê ở biệt thự nơi mà anh và Mặc Kỳ Tuyết đã từng ở để có thể hồi tượng lại từng hình bóng cô.

Dù Mặc Kỳ Tuyết chỉ ở đây một thời gian ngắn nhưng anh đã khắc ghi trong tim, dường như mọi đồ vật trong nhà đều được bàn tay cô chạm qua, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô ấy.


Cao Việt Xuân khóa trái cửa phòng tiếp tục uống rượu.

Uống.

Uống nữa.

Anh cứ vậy nốc từng chai rượu lớn.

Ngay trước anh có một tủ rượu sưu tầm toàn rượu quý, luôn không để ai đụng và cũng chẳng dám uống nhiều.

Nói đúng hơn là tiếc rượu quý.

Nhưng hiện tại anh cứ uống một cách không thương tiếc.

Hiện tại anh chỉ muốn chất men say của rượu có thể để anh tạm thời quên đi nỗi đau này.

Người ta đã có câu:
Ngồi lại nhấp chén say
Lắng trong lòng mình những đắng cay …
Nhưng tại sao, khi uống anh vẫn đau đớn như cũ, thậm chí uống đến mức bụng đau xuất huyết dạ dày.

Cao Việt Xuân thều thào rất đau thương:
- Mặc Kỳ Tuyết.

Em quay về đi.

Anh hối hận rồi.

Thật sự hối hận rồi.

Giờ đây Cao Việt Xuân vô cùng hận bản thân mình, anh hận vì sự ngu muội của bản thân để rồi bỏ lỡ người con gái yêu anh thật lòng, dành hết tình cảm chân thành cho anh.

Tại sao anh ngu như thế cơ chứ?
Cao Việt Xuân cứ thể đóng cửa trong phòng mấy ngày mất liên lạc.

Cao Đức Hải và Lâm Tử Quyên đều lo lắng chạy đến, cả Ý Hiên nữa.


Khi phát hiện ra Cao Việt Xuân thì anh đang bị xuất huyết dạ dày rất nặng nằm vất vưởng trong phòng bên cạnh một đống chai rượu.

Phòng nồng nặc mùi rượu bốc lên vô cùng khó ngửi, không biết rằng anh ta đã sống như thế nào trong đó nữa.
Lúc đứa Cao Việt Xuân đến bệnh viên mà Ý Hiên đã chửi thầm:
- Tên điên này.

Còn Cao Việt Xuân vẫn thều thào yếu ớt gọi tên Mặc Kỳ Tuyết.

Cao Đức Hải và Lâm Tử Quyên vô cùng đau lòng.

Tất cả là do con trai ông bà gây ra làm sao có thể trách Mặc Kỳ Tuyết được cơ chứ.

Cả hai người đều thương cho hai đứa trẻ.

Hiện tại bây giờ Cao Việt Xuân đã hối hận lắm rồi, chỉ mong Mặc Kỳ Tuyết con bé có thể tha thứ cho con trai.

Dù chỉ là một hy vọng rất nhỏ nhưng cũng mong muốn.

Thật là, lớn đầu rồi vẫn phải để cho hai ông bà già này lo lắng cho chuyện nhân duyên.

Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, một lúc lâu sau thì Cao Việt Xuân mới lờ lờ tỉnh.

Anh cũng biết rằng anh bị xuất huyết dạ dày phải vào bệnh viện.

Nhưng anh thà rằng anh không tỉnh dậy còn hơn.

Anh không muốn đối mặt với sự thật đau đớn này.

Là Mặc Kỳ Tuyết đã hết yêu anh mất rồi...