Thương Đồng không quan tâm tới, cô chỉ ôm Niệm Niệm, để đầu cô bé tựa vào trên vai mình, buổi chiều ra kết quả, cô thật hy vọng tất cả đều là một sự lầm lẫn, cô tuyệt đối sẽ không truy cứu bệnh viện làm cho tâm lý của cô bị hoảng loạn.

một lát sau, La Hằng Viễn trở lại, nhưng không phải một mình, Mạc Thanh Uyển đi theo phía sau anh.

"Thương tiểu thư, không ngại chúng ta cùng đường chứ? Tôi cũng đi bệnh viện." Mạc Thanh Uyển mỉm cười, cô ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

La Hằng Viễn tự mình lái xe, im lặng chạy về hướng bệnh viện.

Đến đại sảnh, Thương Đồng nắm tay Niệm Niệm, đưa cho La Hằng Viễn rồi khẽ nói: "Hằng Viễn, em đi lấy kết quả xét nghiệm trước đã, anh và Niệm Niệm ở đây chờ em là được rồi."

La Hằng Viễn không nói nhiều, nắm tay Niệm Niệm, trong lòng có chút vô vị.

"Em đi đi, tôi ở đây chờ em." La Hằng Viễn nhẹ giọng nói với Mạc Thanh Uyển.

Vẻ mặt của hai người đều có chút gượng gạo, một lát sau, Thương Đồng chưa trở về, Mạc Thanh Uyển đã về đến, trong tay cô cầm một phần báo cáo kiểm tra, đưa đến trước mặt La Hằng Viễn.

Phía trên có dấu cộng dương tính, bên cạnh còn có chuẩn đoán của bác sĩ, làm cho La Hằng Viễn ngây người: "Sao có thể như vậy?"

"Hôm đó chúng qua đều uống rất nhiều." Sắc mặt của Mạc Thanh Uyển trở nên rất kém: "Anh tính xử lý thế nào?"

La Hằng Viễn lúng túng đứng đó, hôm đó mở thư của Thương Đồng ra, anh cho rằng cô đi Bắc Kinh, anh gọi điện thoại cho cô, chuẩn bị sẵn sàng để vào tù, nhưng Mạc Thanh Uyển và anh, hai người đều uống rất nhiều rượu, nói chuyện bị Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây hại, thì ra số phận của bọn họ đều bị hai người kia nắm trong tay, sau đó...

"Thôi, tôi cũng không ngờ tới, vậy thì phá bỏ đi." Mạc Thanh Uyển cầm tờ giấy xét nghiệm kia, cô hơi cuộn lại, nhét vào trong túi của mình.

La Hằng Viễn đang đấu tranh thì thấy Thương Đồng cầm một tờ giấy xét nghiệm, loạng choạng đi tới.

"Đồng Đồng?" Mặt Thương Đồng trắng bệch như tuyết, trong mắt cô chỉ có Niệm Niệm, đi đến trước mặt La Hằng Viễn, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, lập tức ngã xuống.

"Đồng Đồng..."

"Mẹ..."

La Hằng Viễn không quan tâm nhiều, vội vàng đỡ Thương Đồng dậy, ngay cả Mạc Thanh Uyển cũng đưa ra một tay.

La Hằng Viễn luống cuống tay chân giúp cô ấn huyệt nhân trung (huyệt giữa miệng và mũi), nhưng Mạc Thanh Uyển lại nhặt phần kết quả kia lên, khi thấy những dòng chữ trên đó, cũng giật mình, nguy cơ hình thành bệnh bạch cầu lymphocytic mãn tính?

Sao có thể như vậy?

Là ai bị bệnh bạch cầu?

cô cẩn thận xem tên phía trên, viết "Thương Niệm Niệm, nữ, 4 tuổi lẻ 5 tháng."

Là đứa bé này?

Bác sĩ cũng chạy đến, nhưng chưa kịp đến gần, Thương Đồng đã tỉnh táo lại, cô nhìn Niệm Niệm đầu tiên, lập tức run rẩy ôm lấy Niệm Niệm, nước mắt ào ào chảy xuống.

Mạc Thanh Uyển im lặng cầm bản báo cáo kiểm tra đưa cho La Hằng Viễn, sau khi La Hằng Viễn nhìn xong, tay chân cũng run rẩy đứng đó, Niệm Niệm bị bệnh bạch cầu? Sao có thể như vậy?

Thương Đồng chậm rãi đứng lên, lấy tờ giấy xét nghiệm qua, khẽ nói: "Em đi hỏi bác sĩ một chút."

Bóng lưng của cô nhìn qua rất cô đơn, cả người giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã.

La Hằng Viễn có chút ngạc nhiên, lập tức ôm Niệm Niệm đuổi theo, chỉ còn lại một mình Mạc Thanh Uyển đứng đó.

Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn bản báo cáo, sắc mặt cũng thay đổi: "Tình hình rất nghiêm trọng, phải lập tức hóa trị, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ chữa khỏi, cách tốt nhất là cấy ghép tuỷ, nếu có thể tìm thấy loại hình phù hợp, có thể sống ba năm trở lên, một số cá thể có thể sống qua năm năm trở lên. Nếu trị liệu thông thường, chỉ có 10 đến 15% người có thể sống ba năm, thời gian sống trung bình chỉ khoảng chừng một năm..."

"Chừng một năm?" Trước mắt Thương Đồng lại tối sầm, cô ngẩn người ngồi đó, nghe bác sĩ tiếp tục mở miệng nói, nhưng bác sĩ nói gì, cô đều không nghe thấy, trong đầu chỉ có một câu nói tàn nhẫn kia, chừng một năm...

Chẳng lẽ Niệm Niệm chỉ có thể sống chừng một năm?

không!

cô nắm lấy ống tay áo của bác sĩ, trong mắt lộ ra khát vọng: "Bác sĩ, cầu xin ông, chỉ cần có thể chữa trị tốt cho con bé, muốn tôi làm gì cũng được."

Bác sĩ bất đắc dĩ gật đầu nói: "Chúng tôi còn phải để cô bé làm kiểm tra tổng quát, xem gan và dạ dày của cô bé có xảy ra bệnh biến hay không, trước tiên làm thủ tục nhập viện, có mang tiền cọc để nhập viện không?"

"Tiền cọc?" Thương Đồng hơi sững sờ.

Bác sĩ gật đầu nói: "Chi phí hoá trị giai đoạn đầu bệnh này, đại khái cần mười vạn đến sáu mươi vạn, nếu điều kiện cho phép, chúng tôi có thể liên hệ với ngân hàng tuỷ xương Trung Hoa, xem có thể tìm thấy tuỷ thích hợp hay không, với cấy ghép mà nói, cũng có thể cần một khoản chi phí lớn."

Thương Đồng thẫn thờ gật đầu: "Được, chỉ cần có thể chữa trị tốt cho con bé là được."

La Hằng Viễn nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đồng Đồng, đừng sợ, anh sẽ đi đặt tiền cọc."

Cái gì cô cũng không có, chỉ còn có Niệm Niệm, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao?

La Hằng Viễn đi đóng tiền thuốc men, cô ngồi đó, tay chân lạnh ngắt.

Bác sĩ đồng cảm nhìn cô và đứa bé, thở dài nói: "Tiếp theo có thể sẽ chịu rất nhiều khổ sở, người lớn phải kiên cường một chút. Còn phải làm kiểm tra tổng quát, xem ga và dạ dày có bệnh biến gì hay không, trước tiên đi nộp chi phí."

La Hằng Viễn đã đóng tiền thuốc men, suy nghĩ nửa ngày, mới lấy điện thoại gọi đến một số, là Nhiễm Đông Khải.

Nhưng bên kia thông báo tắt máy.

Anh im lặng thật lâu, gửi đi một tin nhắn, bất luận thế nào, anh cũng không thể để Đồng Đồng chịu đựng một mình.

Trong phòng bệnh, Niệm Niệm không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Thương Đồng chỉ ngồi bên cạnh cô bé, run rẩy lật xem sổ tay y tế.

"Đồng Đồng..." La Hằng Viễn im lặng đi qua, đến bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, Niệm Niệm nhất định sẽ không sao, nhất định."

Thương Đồng ngây người ngồi đó, môi cô run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Mạc Thanh Uyển đứng ngoài cửa, không biết nên làm gì bây giờ, qua hơn nửa ngày, cô mới lặng lẽ rời đi.

Ra kết quả rồi.

Bác sĩ thở dài nói: "Tình hình so với chúng tôi nghĩ còn nghiêm trọng hơn, nếu không tìm thấy tuỷ thích hợp, chỉ dựa vào hóa trị, sợ rằng cũng chỉ có thể chống đỡ đến một năm, cô bé phát bệnh rất nhanh, nếu có thể khống chế sớm một chút, có lẽ so với bây giờ sẽ tốt hơn. Chúng tôi đã đưa đơn đến ngân hàng tuỷ xương Trung Hoa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm thấy tuỷ thích hợp."

"Còn cách nào khác không?" La Hằng Viễn nắm bàn tay lạnh ngắt của Thương Đồng, bây giờ anh là trụ cột duy nhất của cô.

Bác sĩ suy nghĩ rồi nói: "Bình thường anh em, chị em ruột đều nhận lấy nhiễm sắc thể trên mỗi loại gene của cha mẹ, cho nên là gen di truyền thể đơn bội. Tỷ lệ gene giống nhau giữa anh chị em ruột chỉ chiếm 25%, nếu có anh chị em sinh đôi sẽ tăng cao một chút. Thương Niệm Niệm là con một sao?"

La Hằng Viễn gật đầu.

Bác sĩ thở dài nói: "Cha mẹ hoặc là họ hàng thân thuộc cũng có thể làm đối chiếu, tuy tỷ lệ thấp hơn. Nhưng dù sao cũng thử xem sao."

"Thử của tôi đi." Thương Đồng đứng dậy, cô đã hoàn toàn không còn sức lực, chỉ cần có một chút hy vọng thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

La Hằng Viễn canh giữ bên cạnh giường bệnh, Niệm Niệm nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Ba ba, có phải con bị bệnh nặng không ạ, tối qua mẹ đã khóc rất lâu."

"không sao, con sẽ tốt thôi!"

Niệm Niệm cười nói: "Chờ khỏe lên, con nói với mẹ muốn cùng ba ba đi Bắc Kinh, lần trước bọn con đi cùng chú Nhiễm đến thảo cầm viên, còn xem thế giới dưới đáy biển, đáng tiếc ba ba không nhìn thấy, con rùa biển rất lớn..."

Mắt La Hằng Viễn đau xót, nhẹ giọng nói: "Ừ, chờ Niệm Niệm khỏe, ba ba dẫn con đi xem rùa biển lớn hơn nữa."

"Dạ, nhất định, ba ba chưa từng dẫn con đi chơi." Niệm Niệm cười ngọt ngào.

----- Vũ Quy Lai -----

Nước Mỹ, viện điều dưỡng Moore.

Lúc Nhiễm Đông Khải và Lận Khả Hân đến, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh, Nhiễm phu nhân hình như rất mệt mỏi, bà nằm trên giường, thấy Nhiễm Đông Khải đến, nở nụ cười yếu ớt: "Đông Khải, sao con lại qua đây?"

Lận Khả Hân vội hỏi: "Bác gái, Đông Khải vừa nghe bác ngã bệnh, lập tức chạy qua xem bác."

"Chao ôi, không sao nữa rồi." Nhiễm phu nhân thở dài nói: "đi qua đi lại làm gì."

Tim của Nhiễm Đông Khải treo lơ lửng, nhìn thấy tình hình này cũng không yên tâm, anh mở miệng nói: "Khả Hân, bây giờ em ở đây trông nom, tôi đi hỏi bác sĩ James một chút."

Lận Khả Hân thấy anh đi ra cửa, mới xoay người cười nói với Nhiễm phu nhân: "Bác gái, bác xem bác làm Đông Khải hoảng sợ chưa kìa."

Nhiễm phu nhân nở nụ cười: "Nó thật sự là chuyện bé xé ra to."

"Còn không phải không yên tâm về bác sao?" Lận Khả Hân cười ngọt ngào.

"Chao ôi, trái lại nó làm cho bác yên tâm mới phải." Nhiễm phu nhân vỗ vỗ tay cô.

Nhiễm Đông Khải để túi ở tủ đầu giường, lúc này vang lên một tiếng, Lận Khả Hân lấy ra, nhìn thấy một tin nhắn, mặt cô hơi thay đổi, ngón tay lập tức bấm nút xóa, rồi trả trở về.

Nhiễm Đông Khải sải bước chạy trở về, cả đêm anh vẫn chưa nghĩ ngơi, nhìn có chút mệt mỏi: "Mẹ, lần này chỉ là ngất xỉu, hay là mẹ theo con trở về Trung Quốc đi?"

Nhiễm phu nhân lắc đầu nói: "Ta không bao giờ muốn trở về nữa, muốn chết cũng phải để ta chết ở đây."

"Mẹ đừng nói bậy." Nhiễm Đông Khải gấp giọng nói.

"Ta già rồi, lần này con trở về cũng tốt, con và Khả Hân đã quen rất lâu, mẹ cũng không có tâm nguyện gì, lần này trở về thì kết hôn luôn đi."

Nhiễm Đông Khải hơi sững sờ: "Mẹ, có thể đợi một thời gian hay không?"

Lận Khả Hân cúi đầu, không có biểu hiện gì.

Nhiễm phu nhân thở dài, bà ngồi dậy nói: "Đợi? Đợi đến ngày ta chết, hay đến khi nào? Khả Hân cùng con đến Trung Quốc hơn năm năm, các con cũng đều trưởng thành rồi."

"Nhưng..." Nhiễm Đông Khải lộ ra vẻ mặt khó xử.

Lận Khả Hân lập tức nói tiếp: "Bác gái, không cần vội, kết hôn là chuyện hệ trọng, nếu làm hôn lễ phải cần thời gian dài, với lại thân thích của nhà cháu bên kia cũng nhiều, dù sao cũng còn một thời gian, kỳ thực không cần phiền phức như vậy..."

"Vậy thì đăng ký trước, ta cũng không muốn ở đây, các con đăng ký, Khả Hân cùng ta về nhà sống tốt hơn." Vẻ mặt của Nhiễm phu nhân lộ ra chút mệt mỏi.

Nhiễm Đông Khải cau mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: "Được rồi."

Nhìn thấy Nhiễm phu nhân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, Nhiễm Đông Khải bất đắc dĩ cúi đầu.