Sở Vân Hề vô cùng lưu luyến vòng ôm của Nhiễm Đông Khải, cô khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt chảy xuống, mũi vì khóc mà đỏ ửng, miệng hơi vểnh lên, dáng vẻ có chút đáng thương.

Cho dù vòng ôm làm cho cô luyến tiếc, nhưng cô cũng thật hận và khinh thường bản thân, lấy tay đẩy Nhiễm Đông Khải ra, nhưng cánh tay của Nhiễm Đông Khải cũng rất mạnh mẽ, làm cô không cách nào tránh thoát, cô đành phải giận dữ mở miệng: "Anh buông tôi ra..."

Nhiễm Đông Khải nghe vậy, có chút hờn mát.

Anh cúi đầu, nhìn đôi môi mềm mại giống như đóa anh đào của Sở Vân Hề, không tự chủ được hôn lên.

Mềm mại thơm ngát, anh hơi dùng sức, có thể mang tất cả của cô vò nát.

Sở Vân Hề đầu tiên là ngẩn người, cô mở to mắt, nhìn Nhiễm Đông Khải phóng đại trước mắt, lông mi của anh và cô gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng quấn lấy cô.

thật sự là chuyện gì xảy ra?

cô hơi sửng sốt, đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức đẩy mạnh Nhiễm Đông Khải ra.

Nhiễm Đông Khải cũng không nghĩ tới, Sở Vân Hề lại đột nhiên dùng sức như vậy, anh suýt đụng vào cửa kính xe, mà Sở Vân Hề lại mở cửa xe ra, chạy xuống.

Anh không kịp nghĩ, đẩy cửa xe đi tìm cô.

Đầu óc của Sở Vân Hề hoàn toàn trống rỗng, nước mắt mờ nhạt tầm mắt của cô, vừa chạy mấy bước, thì nghe thấy một tiếng thắng xe rất gấp, sau đó cơ thể của cô đột nhiên bị ôm lấy, đưa đến bên lề đường.

Nhiễm Đông Khải hổn hển kéo lấy cô và lạnh lùng nói: "Em điên rồi sao? không biết xe không có mắt sao?"

Sở Vân Hề từ trong sợ hãi vừa rồi tỉnh lại, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy không có chuyện gì mới lái đi.

"Em muốn chết như vậy sao?" Nhiễm Đông Khải nhìn bộ dạng mù mờ của cô, tức giận công tâm, không khỏi nói ra những lời khiến Sở Vân Hề đau nhói.

Sở Vân Hề phục hồi lại tinh thần, cô quay sang Nhiễm Đông Khải, từng chút đẩy anh ra: "Anh nghĩ rằng tôi muốn tự sát sao? Tại sao tôi phải chết? Anh tự mình đa tình quá rồi."

Nhiễm Đông Khải nghĩ đến lần cô tự sát, mới biết lời nói vừa rồi đụng chạm đến ký ức khó chịu nhất của cô, cô vì anh đã chết qua một lần, suy cho cùng, đều là lỗi của anh, lúc ấy không có cảm giác gì, bây giờ lại sinh ra áy náy.

Anh nhẹ giọng nói: "thật xin lỗi, em gái của tôi ra đi chính là vì bị tai nạn xe cộ."

Vừa rồi sở dĩ anh kích động như thế, là vì bản năng sợ hãi với đường cái, trên thực tế, nếu vừa rồi anh đủ bình tĩnh, có thể thấy thật ra Sở Vân Hề chạy dọc theo ven đường, nhưng anh vẫn không tự chủ được chạy tới, dẫn cô qua một bên.

Anh không quên được 27 năm trước, anh đứng ở đường cái đối diện, nhìn thấy em gái của mình bị xe đâm vào, cảnh kia nặng nề lặp đi lặp lại.

Sở Vân Hề nghe thấy lời nói đau thương của anh, mặc dù trong lòng mềm xuống, nhưng cô chỉ còn lại một chút tự tôn, nếu lúc này mất đi nữa, cô sẽ không còn gì. Nếu là trong quá khứ, cô nhất định sẽ khó chịu hơn cả anh, nghĩ mọi cách để anh nguôi ngoai, bớt buồn. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu rõ một đạo lý, đó là bất luận xảy ra chuyện gì, lời khuyên nhủ của người khác đều không có tác dụng, chỉ có bản thân mình nghĩ thông suốt, mới có thể thật sự buông xuống.

cô cúi đầu, đưa tay bắt một chiếc taxi, bỏ một mình Nhiễm Đông Khải ở ven đường, cô cũng có một chút khó chịu.

Vết sẹo xấu xí trên cổ tay, luôn luôn nhắc nhở cô, đừng ngu ngốc nữa.

----- Vũ Quy Lai -----

Bọn họ chưa kịp quyết định khi nào xuất phát, bên Hàn Thành đã có tin tức truyền đến, dự báo Hàn Thành trong mấy ngày nay sẽ có bão tuyết, lúc đó trời lạnh cản trở thi công, công trường đều chuẩn bị đình công.

Nếu đình công, lúc đó bọn họ xuất hiện sẽ rất đột ngột.

Trong phòng bệnh, Niệm Niệm so với bình thường yếu ớt hơn một chút, Sở Hán Thần ôm cô bé, đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe, trở thành trụ cột trên tinh thần của ông.

Nhiễm Đông Khải chuẩn bị cho Niệm Niệm rất nhiều đồ chơi.

Lận Khả Hân ở bên cạnh anh, kéo cánh tay anh khẽ nói: "Đông Khải, Niệm Niệm thật đáng yêu, anh thích trẻ con như vậy, sau này chúng ta sinh mấy đứa có được không?"

Nhiễm Đông Khải không quan tâm tới, anh chỉ vuốt tóc Niệm Niệm, lấy điện thoại ra, chụp chung với Niệm Niệm mấy tấm hình.

Niệm Niệm biết bọn họ muốn đi Hàn Thành, vô cùng không vui, cô kéo góc áo của Thương Đồng: "Mẹ, con muốn về nhà, muốn trở về gặp ba ba."

Sở Ngự Tây nghe xong, trong lòng đau xót, anh ôm lấy Niệm Niệm, trưng cầu ý kiến của Thương Đồng.

Thương Đồng đi tới trước mặt cô bé, xoa tóc của cô bé, kiên nhẫn nói: "Niệm Niệm, bây giờ mỗi ngày con đều phải uống thuốc, trị liệu, mẹ và các chú có lẽ phải trở về tới ba đến năm ngày, con không thể ngừng uống thuốc được."

Niệm Niệm đáng thương nhìn bọn họ: "Mẹ, nhưng con rất nhớ nhà, mùa đông tuyết rơi nhiều, con muốn trở về đắp người tuyết, cũng nhớ ba ba."

Thương Đồng nghe xong thì rơi nước mắt, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều rơi vào im lặng.

"Hay là, để con bé đi theo, em chăm sóc con bé cho." Sở Vân Hề khẽ nói.

"Dì út..." Niệm Niệm giống như bắt được một chiếc phao cứu mạng, nắm lấy Sở Vân Hề, trong mắt tràn đầy van xin và khát vọng.

Lòng của Thương Đồng mềm xuống: "Hay là dẫn theo con bé trở về, dù sao cũng chỉ có ba đến năm ngày."

trên thực tế, đáy lòng của cô vẫn rất lo lắng, bởi vì bệnh tình của Niệm Niệm, cô hận không thể thoả mãn tất cả những nguyện vọng của cô bé, nếu bây giờ từ chối cô bé, sợ sẽ để lại hối tiếc cả đời, nên cô quay sang Sở Ngự Tây.

Sở Ngự Tây cũng vậy, tuy sợ chậm trễ bệnh tình của cô bé, nhưng cũng không nhẫn tâm từ chối cô bé.

Niệm Niệm thấy Sở Ngự Tây hơi gật đầu, lập tức hoan hô: "thật tốt quá, thật tốt quá!

Hiếm khi Niệm Niệm vui vẻ như vậy, Thương Đồng, Sở Ngự Tây, và bọn người của Nhiễm Đông Khải đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc xuất phát, Sở Hán Thần không có ra tiễn, ông quả thực đã già, lần này bọn họ chuẩn bị so với các ông năm đó nhất định phong phú hơn, tất cả mọi vấn đề đều được viết trên ghi chú.

Hy vọng duy nhất của ông chính là Tân Mộng Lan có thể tỉnh lại.

Bọn họ trải qua nửa đời gió sương mưa tuyết, chẳng lẽ không thể có tuổi già bình yên và hạnh phúc sao?

---- Vũ Quy Lai ----

Hàn Thành, khí trời đã bắt đầu hạ xuống, các công trường cũng bắt đầu kết thúc, chuẩn bị tháng ba tháng tư trời ấm sẽ khởi công trở lại.

La Hằng Viễn đi đón Niệm Niệm, anh và Mạc Thanh Uyển cũng sắp cử hành hôn lễ, bụng của Mạc Thanh Uyển chưa phình lên, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ hạnh phúc.

Thu xếp tốt cho Niệm Niệm, trong khách sạn, Nhiễm Đông Khải mở bản đồ ra, anh chỉ vào vị trí ở vùng ngoại ô phía bắc, vẽ một vòng tròn: "Lúc trước bọn họ chính là từ chỗ này đi xuống, tiến vào Thạch Thất, chúng ta cũng từ chỗ này đi xuống, đường vào mộ lúc trước khai thác đã bị bọn họ lấp đầy, chúng ta phải tự mình động tay, dọn dẹp sạch sẽ một lần nữa mới được."

Sở Ngự Tây gật đầu: "Hai chúng ta sẽ làm việc này."

Thương Đồng khẽ nói: "Lớp đất bây giờ hẳn là đang đóng băng, theo như ghi chép của cha em nói, kết cấu của mộ thất này là theo phong tục của thời Bắc Tống, mỗi một viên gạch xây quanh mộ huyệt đều là thanh gạch, sau khi đi vào, phải phòng ngừa sạt lở, khí đốt và sự cố bất ngờ."

Nhiễm Đông Khải nói: "Tôi đã chuẩn bị tốt mặt nạ phòng độc, đèn pha, dụng cụ cấp cứu."

Lận Khả Hân kéo Nhiễm Đông Khải nói: "Em cũng chuẩn bị thuốc cứu thương."

Chỉ có Sở Vân Hề, cô gục đầu xuống, không biết mình có thể làm gì.

Thương Đồng thấy vậy, nhẹ nhàng kéo lấy cô: "Vân Hề, chúng tôi đều mang theo các thiết bị liên lạc, em có thể chờ ở phía trên, nếu chúng tôi đi xuống, hẳn là rất nhanh có thể điều tra rõ ràng, nếu xuống quá lâu, em có thể giữ liên lạc với chúng tôi, có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, em có thể kịp thời thông báo cho bọn người của Chu Hi."

Sở Vân Hề khẽ nói: "Em cũng muốn xuống cùng các người, bởi vì em cũng có nghĩa vụ hiểu rõ sự thật."

Vì để tránh bị người khác phát hiện, bọn họ chọn hành động vào lúc gần tối.

Từ bên ngoài quan sát, khắp vùng hoang vu không có chỗ khác thường, ngoại trừ mấy gò đất bên ngoài, xung quanh cũng có người lập vài ngôi mộ, cỏ dại khô héo bị gió thể lộn xộn.

Đám người của Sở Ngự Tây và Nhiễm Đông Khải căn cứ theo ghi chép của Sở Hán Thần và Triệu Hải Thâm, tìm thấy lối vào lúc trước, bọn họ từng chút dọn sạch vùng đất lạnh cứng, trong miệng thở ra khí nóng, không lâu sau lông mày, tóc đều là màu trắng.

Đào hơn ba thước, chiếc xẻng đụng phải tảng đá cứng.

Bọn họ vô cùng kích động, Nhiễm Đông Khải cẩn thận lấy tay móc khe đá, mà lối vào của lần này và lần trước không nhất trí, bởi vì rất khó móc.

một lát sau, cuối cùng cũng có thể mở ra lỗ hổng đủ cho một người thông qua, thanh gạch được cẩn thận đặt ở một bên, chờ bọn họ khảo sát xong sẽ trả về.

Trời rất lạnh, đến năm sáu giờ, đã hoàn toàn tối đen. Nhóm phụ nữ đầu tiên là chờ ở trong xe, thấy Sở Ngự Tây và Nhiễm Đông Khải vẫy tay, các cô mới đi ra.

Mở đèn pin ra, từ lỗ hổng nhìn lại, có thể thấp thoáng nhìn thấy những thứ bên trong.

Lận Khả Hân "A" lên một tiếng, sợ đến mức hét to: "Bên trong có người..."

Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây nhìn thoáng qua, cũng cau mày, nhưng hai người họ vô cùng bình tĩnh, Nhiễm Đông Khải buộc lại dây thừng bên hông, nói với Sở Ngự Tây: "Để tôi xuống."

Từ phía trên mộ thất đi vào, sau khi anh rơi vào đáy, đeo mặt nạ phòng độc, đi tới nhìn kỹ mấy vật thể giống như con người phía trước, mới phát hiện là những bức tượng bằng sứ.

Sở Ngự Tây đã đi xuống, Thương Đồng, Lận Khả Hân cũng dồn dập xuống mộ thất, để lại một mình Sở Vân Hề ở phía trên.

Thương Đồng cẩn thận quan sát những chữ khắc bên ngoài lăng mộ, cũng không nhìn thấy có gì khác thường, nhưng có những bức vẽ liên tiếp nhau trên gạch của mộ thất, đầu tiên là có rất nhiều người bị trói chặt trên lưng ngựa, trong đó có một người đàn ông quý tộc của Hậu Kim, đang cầm đao xoi mói xác chết của một cô gái, mà cô gái mặc quần áo rách rưới ôm theo một cây dao găm.

Bức thứ hai là ở trong phòng ngủ, một người đàn ông đang ngồi để trần thân trên, bên eo cắm một cây đao, mà dưới giường của hắn ta, có mấy tên lính Kim đang áp chế một cô gái, muốn giết chết.

Bức thứ ba có một cô gái bị một người đàn ông khác áp chế, trên người đầy vết thương, mà cô gái kia cắn lưỡi tự sát.

Bức thứ tư là một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ, bụng dưới của người phụ nữ nhô lên, trong tay cầm cây đao đâm về phía ngực của người đàn ông, người đàn ông ôm ngực của mình, ngửa mặt nhìn lên, dường như muốn nói gì đó.

Bức thứ năm bị một bóng đen cản mất, Thương Đồng nhẹ nhàng đẩy ra một chút, thì nghe tiếng phù phù, Lận Khả Hân kêu lên: "Xác chết..."

Thương Đồng quay đầu lại, đã bị Sở Ngự Tây ôm vào trong ngực.

Nhiễm Đông Khải giơ đèn pin, thấy trên mặt đất có một bộ xương rời rạc, quần áo đã bị phân mảnh, nhưng lờ mờ có thể thấy áo khoác ngoài có kiểu dáng quân đội.