Mỗi lần hỏi đến, kết quả đều giống nhau.

Lòng Thương Đồng lúc này có chút thắt chặt, cô ngắm nhìn Niệm Niệm chơi đùa, đó là con gái của cô, cô yêu con, tuyệt đối sẽ không rời khỏi con.

"Mẹ, Niệm Niệm khát!" Thương Đồng từ trong hố cát nhảy ra, trên mặt đều là bụi, nụ cười vô cùng rực rỡ.

"Đợi, mẹ đi mua cho con, không được đi ra ngoài nhé." Thương Đồng vỗ về Niệm Niệm, quay đầu lại, chính là quầy bán nước, tối qua Niệm Niệm phát sốt, hôm nay nên bổ sung nhiều nước, mua hai chai nước suối, đợi tiền thối nửa ngày, cô quay đầu lại, nhìn về phía hố cát, không có Niệm Niệm.

cô lại nhìn về phía khu vui chơi một chút, hôm nay Niệm Niệm mặc một chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài là váy mỏng màu xanh nhạt, bên trong loáng thoáng một cái bóng, cô đi nhìn kỹ lần nữa, bóng dáng đó từ cầu trượt trượt xuống, không phải là Niệm Niệm.

Thương Đồng hoảng sợ, vội vàng chạy về cửa khu vui chơi, từ trên xuống dưới tìm kiếm bóng dáng Niệm Niệm, khẩu cầu có thể ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cô bé nghịch ngợm từ trong khu vui chơi chui ra, nhưng mà không có. cô bị doạ sợ đến lòng run rẩy, chạy về phía nhân viên quản lý.

"Xin chào, anh có nhìn thấy một cô bé, bốn tuổi, vừa rồi ở chỗ này chơi cát, mặc áo lót màu trắng, váy màu xanh nhạt? Tôi vừa đưa con bé đi vào..." Thương Đồng nói rất nhanh, mặt đã biến thành màu trắng.

"Mẹ..." một âm thanh dịu dàng vang lên sau lưng.

Thương Đồng không dám tin xoay người, thấy Thương Niệm Niệm cười yếu ớt đứng sau lưng cô, còn vỗ bắp chân cô một cái: "Niệm Niệm ở chỗ này."

Thương Đồng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng, nói không ra lời.

"Mẹ...mẹ ôm chặt quá, con không thở được nữa." Niệm Niệm vặn vẹo, nhưng cũng mang cánh tay nhỏ nhắn quàng qua cổ Thương Đồng.

"Niệm Niệm, vừa rồi con chạy đi đâu, có biết làm mẹ sợ hãi hay không?" Thương Đồng không đành lòng quở trách cô bé, lại sợ cô bé không biết tính chất quan trọng của vấn đề, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thấp giọng nói.

Niệm Niệm chỉ về phía chỗ bán nước lúc nãy nói: "Mẹ vừa mới đến đó mua nước, chú nói mang Niệm Niệm đi tìm mẹ, thấy mẹ không chú ý, con liền trốn sau lưng mẹ đấy."

cô bé cười đến không tim không phổi, bộ dáng thành công trò đùa quái đản.

Thương Đồng chau mày, nhìn xung quanh, không thấy "Chú" gì đó, đáy lòng vô cùng hoảng sợ, ngồi xổm xuống nói: "Niệm Niệm, không phải mẹ đã nói, không nên nói chuyện với người lạ sao? Nếu người đó mang con đi, mẹ làm sao bây giờ?"

Niệm Niệm đành phải gật đầu một cái, miệng bẹp bẹp, tâm tình lập tức giảm sút.

Thương Đồng không đành lòng nói nữa, lấy nước, cho cô bé uống vài hớp, mới dẫn cô bé đi vào, ánh mắt lúc này cũng không dám rời khỏi chút nào.

Cuối cùng cô cũng hiểu, cha ôm cô, vừa giận vừa không đành lòng trách móc cô.

Khi đó, cô bảy tuổi, vừa lên năm nhất tiểu học, từ trường tiểu học thuộc về nhà, cô nổi lên ham vui, không về nhà, mà lén chạy đến phòng học của cha, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nghe cha giảng bài cho học sinh đại học H, thế nhưng nghe được một lúc, cuối cùng ngủ thiếp đi, đến khi cô thức dậy, phòng học đã khóa, trời cũng tối, cô sợ tới mức oa oa khóc lớn, vừa vặn ngày đó lại đổ mưa, một mình cô trong phòng học, thân thể run rẩy, cả một đêm đó, cô khóc rồi ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, cho đến sáng ngày thứ hai, nhân viên vệ sinh mở khóa, mới nhìn thấy bóng dáng co lại ở cửa.

Sau khi cô nói tên cha, được nhân viên vệ sinh dẫn đến phòng bảo vệ báo tin, nghe thấy tin cha toàn thân đã ướt đẫm chạy đến, một đêm không ngủ trong mắt xuất hiện tơ máu, ôm cô không nói ra lời.

Sau ngày đó, cô sợ ở nhà một mình, mà cha lại bị viêm phổi, ông chưa từng nói cho cô biết, chỉ là bắt đầu từ đó, thẳng đến trung học vẫn kiên trì đưa đón cô đi học.

cô là đứa trẻ không có mẹ.

Nhưng hôm nay, Niệm Niệm lại là đứa trẻ không có cha.

cô làm vậy rốt cuộc có đúng hay không?