Tay Nhiễm Đông Khải đang mang dây nịt hơi dừng lại, lập tức khôi phục bình thường, anh nhìn về phía Lận Khả Hân, nhẹ giọng nói: "Khả Hân, tôi không có nói em phải chờ đợi, nếu..."

"không bao giờ quên!" Lận Khả Hân vội vàng lắc đầu một cái, lười biếng duỗi lưng nói: "Được rồi, bận thì nhanh đi đi, anh làm em mệt quá, em muốn ngủ một chút."

cô nói xong, như không có chuyện gì xảy ra trở lại gường lớn.

Nhiễm Đông Khải vừa cầm túi công văn, đẩy cửa rời đi, để lại bầu không khí lã lướt cả căn phòng.

----------Vũ Quy Lai---------

Nhà hàng Tây "Longago", trong tay Sở Vân Hề cầm ly cà phê, ngón tay nhỏ nhắn hơi run rẩy, tóc cô dài đến vai, cúi thấp đầu, ngẩn người chăm chú nhìn vào đóa hoa hồng trên bàn.

Nhiễm Đông Khải lên lầu hai, nhìn thấy chính là một bên mặt của cô, ánh đèn màu da cam nổi bật, bóng dáng của cô cũng được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.

thật rất giống. Anh đứng ở cầu thang, bỗng dưng nhớ đến, đó là nguyên nhân tại sao lần đầu tiên anh nhìn thấy Thương Đồng đã cảm thấy quen mắt, thì ra hai người các cô nhìn nghiêng thật sự rất giống nhau.

"Đông Khải..."Sở Vân Hề nghiêng đầu, thấy anh đến, để ly cà phê xuống, đứng dậy, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt cô giống như đáy nước trong veo, dịu dàng nhìn anh.

Nhiễm Đông Khải gật đầu một cái, chậm rãi đi về phía cô, ngồi xuống đối diện với cô, có một loại khó chịu không nói ra được.

"Anh muốn uống chút gì không?" Đôi mắt Sở Vân Hề trong suốt tựa như có nước mắt, cô bất an nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn gọi phục vụ.

"không cần." Nhiễm Đông Khải tỉ mỉ nhìn chằm chằm Sở Vân Hề, đường nét nhìn qua rất giống nhau, chỉ là vẻ mặt chêch lệch quá nhiều, anh chau mày lại, nén xuống nghi ngờ dâng lên trong lòng, mở miệng nói: "Vân Hề, trong điện thoại anh đã nói qua."

"Em biết, nhưng mà em muốn anh nói rõ ràng ngay trước mặt em." Sở Vân Hề cầm ly cà phê, run giọng nói.

Con ngươi lạnh lùng của Nhiễm Đông Khải híp lại, bất ngờ từ cửa sổ phản chiếu một bóng người đi lên cầu thang, anh hơi nhếch môi, từ tốn nói rõ ràng: "Bởi vì anh không thể không gánh vác trách nhiệm."

Bước chân của Sở Ngự Tây đột nhiên dừng lại ở cầu thang, tay anh nắm lấy can lan đã nổi lên gân xanh, trách nhiệm trong miệng của Nhiễm Đông Khải, là người phụ nữ kia và đứa bé! Nghĩ về phần báo cáo kiểm tra đo lường DNA kia, tim anh có chút đau đớn, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Sắc mặt của Sở Vân Hề ngồi đối diện với Nhiễm Đông Khải càng trắng bệch hơn, tay bé nhỏ của cô nắm chặt, run giọng nói: "Đông Khải, là trách nhiệm gì, em không thể chia sẻ cùng anh sao?"

Nhiễm Đông Khải chau mày, anh chậm rãi dựa vào ghế, con ngươi u ám.

Lúc này Sở Ngự Tây đã đến trước mặt họ, anh lạnh lùng kéo Sở Vân Hề ra, tự mình ngồi xuống.

Sở Vân Hề thấy anh đến, bối rối cúi đầu, tóc dài che lại khuôn mặt, run rẩy gọi: "Anh, sao...anh lại đến đây?

Sở Ngự Tây lạnh lùng đối diện với Nhiễm Đông Khải, trên người tỏa ra hơi thở lạnh như băng, anh nói với Sở Vân Hề: "Lên xe chờ anh."

"Anh..." trên khuôn mặt Sở Vân Hề đã thấm ướt nước mắt, cô bất lực nhìn chằm chằm Sở Ngự Tây: "Anh, em muốn nói chuyện cùng anh ấy một chút..."

Sở Ngự Tây tức giận quay sang người bên cạnh: "Mang nó lên xe!"

"Anh..." Giọng Sở Vân Hề nghẹn ngào, cô bị kéo mang đi, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Nhiễm Đông Khải, bên trong có đau lòng cũng có không bỏ được.

Nhiễm Đông Khải nhìn Sở Vân Hề bị lôi đi, anh chuyển sang Sở Ngự Tây ngồi ở đối diện, hừ lạnh một tiếng, đốt một điếu thuốc nói: "nói đi, anh muốn thế nào? Tôi biết anh đối với Đồng Đồng vẫn chưa dứt tình cảm, anh muốn chia rẽ chúng tôi để tác thành cho anh em các người, anh nên chết tâm đi."

♥♥♥♥♥♥♥♥