Lòng Thương Đồng lắng xuống, lời nói của Nhiễm Đông Khải giống như một tảng đá đè nặng trong lòng cô, làm sao cô lại không biết Sở Ngự Tây là vì cô nên mới có ý định động đến mảnh đất kia, nhưng mà làm thế nào bọn họ có thể gắn bó chung một chỗ?

"Nhiễm tổng..." không đợi Thương Đồng nói xong, Nhiễm Đông Khải có chút không vui ngắt lời cô: "Đồng Đồng, hãy cứ trực tiếp gọi tên của tôi, chúng ta đã là bạn bè, không phải sao?"

Thương Đồng thoáng chút sững sờ, tuy rằng mới ở chung một thời gian, nhưng vẫn có thể cảm giác ra được anh là một người coi trọng nghĩa khí và ôn hòa nho nhã, gọi "Nhiễm tổng" xác thực quá mức xa lạ, cô im lặng một chút, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, nếu như tôi thật muốn cùng Sở Ngự Tây ở chung một chỗ, sẽ không đợi đến bây giờ, chúng tôi...vĩnh viễn không có khả năng, tôi thà rằng là anh cạnh tranh đấu thầu thành công."

Ánh mắt Nhiễm Đông Khải đông lại, chậm rãi nói: "trên đời tại sao lại có chuyện không có khả năng?"

Thương Đồng lắc đầu: "Anh sẽ không biết đâu."

Nhiễm Đông Khải nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô, ngực không khỏi có chút khó chịu, anh mò tìm hộp thuốc lá trên sô pha, vừa muốn hút thuốc, nhìn thấy Niệm Niệm đang ngồi trên thảm mặc quần áo cho Barbie, thì để hộp thuốc lá xuống, giọng lạnh lùng nói: "Tôi chỉ biết, mọi sự đều do người làm."

"Làm thế nào?" Đôi mắt ngấn nước của Thương Đồng có chút bất đắc dĩ: "Chỉ sợ khi anh ấy biết chân tướng, cũng sẽ giống như tôi, vẫn là không biết làm thế nào cho tốt."

Nhiễm Đông Khải ngồi ở chỗ đó, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cuối cùng phải có một ngày đối mặt, em tránh cũng không tránh khỏi."

Lòng Thương Đông chùng xuống, trốn được lúc nào thì hay lúc ấy.

Nhiễm Đông Khải cầm túi xách của cô đưa cho cô: "Buổi sáng tôi đến khách sạn, em xem có thiếu thứ gì không."

Thương Đồng im lặng nhận lấy cái túi, lấy điên thoại di động ra cầm trên tay, phía trên có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của La Hằng Viễn, có tối qua, còn có cả sáng nay.

"thật xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại một chút." Thương Đồng cầm điện thoại đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất phía trước phòng khách, giàn thường xuân mềm mại trên chậu màu xanh rủ xuống, che khuất bóng dáng nhỏ nhắn của cô, láng máng có thể nghe thấy giọng hết sức đè nén của cô, nhẹ nhàng và tinh tế.

Nhiễm Đông Khải vắt hai chân, nhìn theo bóng dáng của cô, cô cùng thế giới xung quanh hoà chung một chỗ, như là sau khi hoa lan chông màu trắng nở rộ, bầu không khí mang hương thơm ngọt ngào.

một lúc sau, Thương Đồng quay trở lại, trên mặt có chút không tự nhiên, cô đưa điện thoại cho Niệm Niệm, nói khẽ: "Niệm Niệm, điện thoại của ba ba."

Niệm Niệm lập tức buông Barbie trong tay xuống, giành lấy điện thoại, ngồi ở trên thảm nói chuyện phiếm.

Ánh mắt Nhiễm Đông Khải dừng trên người Thương Đồng, thản nhiên nói một câu: "Vẫn gạt Niệm Niệm như vậy sao?"

Thương Đồng cắn môi dưới, thấy Niệm Niệm cùng La Hằng Viễn trò chuyện rôm rả, trong mắt bất giác hiện lên một chút u ám: "Tôi cũng không muốn, khi đó tôi bởi vì bất đắc dĩ, tôi còn một năm nữa mới tốt nghiệp, không có bạn bè, cũng không có nhà cửa, Hằng Viễn là học trò của cha tôi, nếu không phải anh ấy, Niệm Niệm cũng không thể có hộ khẩu, cũng sẽ không có gia đình hoàn chỉnh..."

"Nếu sau này Niệm Niệm biết sự thật, có lẽ sẽ oán hận em." Nhiễm Đông Khải bình tĩnh mở miệng, anh mang đau đớn của Thương Đồng thu vào đáy mắt, giọng cũng lạnh xuống: "Em không nên gạt con bé."

Thương Đồng chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn chăm chú Niệm Niệm đang vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyển sang Nhiễm Đông Khải, ánh mắt thêm vài phần trầm tĩnh: "Cho dù con bé lớn lên sẽ oán hận tôi, nhưng ít ra tôi cũng cho con bé một tuổi thơ vui vẻ."

Tay Nhiễm Đông Khải đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt lại không hề có ý cười: "thật không?"