Chương 67: Gặp nhau không nhận ra

Hai người các anh đứng ở nơi đó, đã đủ để hấp dẫn ánh mắt cũng mọi người, mà sau lưng hai người còn có hai người phụ nữ.

"Vậy là tốt rồi." Sở Ngự Tây đã chuyển sự chú ý sang người phụ nữ bên cạnh: "Thanh Uyển, chúng ta đi thôi."

"Được." Giọng Mạc Thanh Uyển nhẹ nhàng.

"Trời lạnh, em nên mặc nhiều chút." Giọng Sở Ngự Tây thật dịu dàng.

"Em không sao."

Giọng của Mạc Thanh Uyển truyền đến bên tai Thương Đồng, cô thấy bọn họ nhìn nhau cười, cùng nhau đi về phía cổng sắt chạm hoa văn, tình cảnh này giống như vừa mới trình diễn mấy ngày trước, khi đó cô đến khách sạn tìm anh, anh cũng coi thường sự tồn tại của cô như thế.

Cuối cùng bọn họ cũng trở thành người xa lạ.

không biết anh có nhớ đến năm năm trước hay không, cô tại cánh cổng phía trước lâm trận bỏ chạy. Thời gian thật là vô tình, nháy mắt đã qua năm năm.

"Đồng Đồng, chúng ta cũng vào thôi." Nhiễm Đông Khải vỗ vai cô, có một loại cảm giác giống như cùng với cô xông pha khói lửa.

đã đến nước này, cô chỉ có thể kiên trì, hít sâu một hơi, cánh tay dắt vào trong khuỷu tay của anh, chậm rãi đi về phía cánh cổng kia.

Nghe được âm thanh náo nhiệt từ bên trong biệt thự truyền ra, bước lên bậc thềm màu trắng, cô nghe thấy một giọng ngọt ngào: "Anh, anh đã trở về!"

cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhạt từ trong đám người ngồi ở phòng khách lóe ra, phấn khởi chạy đến trước mặt Sở Ngự Tây, nhưng khi nhìn thấy cô và Nhiễm Đông Khải, thì đột nhiên dừng bước.

Lòng Thương Đồng không khỏi đau xót, cô không dám tin nhìn Nhiễm Đông Khải, tại sao cô lại quên đi vấn đề này, đối tượng anh muốn hủy hôn cuối cùng là có quan hệ gì với Sở Ngự Tây?

Hoá ra cô ấy là em gái của Sở Ngự Tây!

Nhiễm Đông Khải thu vào sự chất vấn và tố cáo trong ánh mắt của Thương Đồng, anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô muốn rút ra khỏi khuỷu tay anh, ôn nhu nói: "Cùng tôi đi chào hỏi bác Sở, nói xong tôi sẽ đi ngay."

Thương Đồng máy mọc bị anh kéo đi, chưa đi được hai bước, Sở Vân Hề đã ra cản đường của bọn họ.

"Anh Đông Khải, chúng ta có thể ra phía trước nói chuyện được không?"

Giọng Sở Vân Hề có chút run rẩy, đôi mắt bình tĩnh nhìn Nhiễm Đông Khải, cô lại chuyển sang Thương Đồng, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, có thể chứ?"

Thương Đồng muốn rút tay ra, nhưng lại bị Nhiễm Đông Khải nắm chặt, cô không dám nhìn vào ánh mắt Sở Vân Hề, đành phải chuyển sang Nhiễm Đông Khải, ra hiệu anh buông tay.

"Vân Hề, qua đây." Giọng Sở Ngự Tây trầm thấp mà lạnh lùng vang lên phía sau bọn họ.

Ánh mắt của mọi người đều đồng thời nhìn về phía này, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh thẫm từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, trên mặt bà mang theo nụ cười nhạt, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu trắng, phỉ thuý bên tai nhẹ nhàng lay động, giống như người nữ minh tinh, bà đi xuống bậc thang, đến bên cạnh Vân Hề, nắm tay cô, dịu dàng nhìn về phía Nhiễm Đông Khải cười nói: "Đông Khải, cháu đã đến rồi, vị này là?"