Bên kia Quán trưởng giọng trầm xuống nói: "Thương Đồng a, cô xem lúc đầu chỗ tôi nhận cô, cô ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có, tôi thế nhưng bỏ qua tất cả những ý kiến của người khác! Mấy năm nay cô đúng là làm việc không tệ, vốn định lần này cô thể hiện tốt, tôi sẽ cho cô trở thành nhân viên chính thức, công việc này cũng không phải dễ dàng, hơn nữa cô cũng không hy vọng thăng tiến sao? Rất nhiều văn vật(đại loại như là di vật văn hoá), không phải nhân viên chính thức thì không thể tiếp xúc a..."

Thương Đồng sau khi nghe về văn vật, cắn răng nói: "Cảm ơn Quán trưởng, ba giờ chiều tôi nhất định đến."

"Cái này đúng rồi, vậy thì ráng thể hiện cho tốt đi."

Kết thúc điện thoại, đầu óc Thương Đồng rối loạn, trong tay cô thông tin không nhiều lắm, La Hằng Viễn cũng biết, cô lại không thể thật sự đi tìm Sở Ngự Tây, dù thế nào chăng nữa cũng không thể để Sở Ngự Tây biết thân thế của Niệm Niệm! Nhưng mà La Hằng Viễn không gặp được cha của đứa bé, sống chết cũng không chịu ly hôn, phải làm gì cho tốt đây?

Thời điểm này giống như con kiến bị đặt trên chảo nóng, La Hằng Viễn cúi đầu, nhặt lên tấm danh thiếp Thương Đồng vô tình làm rơi xuống, phía trên có tên: Nhiễm Đông Khải, trừ một chuỗi số điện thoại, cũng không có chức vụ.

"Đồng Đồng, em vừa làm rơi này."

Thương Đồng nhận lấy, đầu tiên là sửng sốt một chút, có phần không phản ứng kịp là ai.

"Đồng Đồng, em không phải là đang gạt anh?" La Hằng Viễn chau mày nói: "Em cho anh suy xét rõ ràng, nhưng hiện tại anh thật không có tâm trạng, nếu như anh thông suốt, sẽ nhất định nói cho em biết có được hay không? đi làm đi, nghe lời!"

Thương Đồng nghe những lời này, nhìn lại danh thiếp một chút, lòng chùng xuống, buông La Hằng Viễn ra: "Đừng, em bây giờ gọi điện thoại cho anh ấy!"

cô đi ra mấy bước, bấm đến dãy số lạ, tim như treo giữa không trung.

cô bây giờ không thể kéo dài nữa, nhất định phải trước 2h làm xong thủ tục, nếu không Sở Ngự Tây thật sự ký chính thức vào văn kiện thai phá!

Điện thoại vang lên vài tiếng, đang ở thời điểm Thương Đồng sắp từ bỏ, cuối cùng có người nhận.

"Ai vậy?" một giọng trầm thấp từ tốn vang lên.

Thương Đồng căng thẳng không nói ra lời, cô liếc La Hằng Viễn một cái, thấy anh đang nghe điện thoại, có lẽ là công việc, dáng vẻ chăm chú.

Thương Đồng nghe bên kia dường như muốn cúp điện thoại, vội vàng mở miệng nói: "Đừng cúp điện thoại, là tôi, tôi..."

cô run rẩy nói ra chuyện tối qua, bên kia im lặng một chút, mở miệng nói: "Nếu như là tiền thuốc men, tôi sẽ kêu luật sư liên lạc cho cô."

"không phải thế!" Thương Đồng che điện thoại, vừa cảnh giác nhìn La Hằng Viễn vẫn còn đang nghe điện thoại, giọng nói mang theo vài phần lo lắng không che giấu được: "Nhiễm tiên sinh, tôi cầu xin anh một chuyện, tôi biết như vậy quá mạo muội, nhưng thật sự tôi không tìm được người giúp đỡ..."

Bên kia nhàn nhạt trả lời: "cô nói xem."

Thương Đồng dùng lời lẽ ngắn gọn nhanh chóng nói xong, thấy La Hằng Viễn cũng đã nói xong điện thoại, đi đến hỏi: "Đồng Đồng, đang gọi điện thoại sao?

Thương Đồng vội vàng gật đầu nói: "đang gọi, anh đừng vội."

Bên kia trầm xuống ở miệng nói: "Ý của cô là kêu tôi đóng giả bạn trai cũ, cha của đứa bé?"

Nước mắt Thương Đồng cũng nhanh chóng chảy xuống, cô nhìn La Hằng Xa ở bên cạnh nghe và giám sát, chỉ đành phải tự biên tự diễn nói: "Đông Khải, nếu anh bận, tôi cũng không miễn cưỡng anh, chúng ta trước hết đi đến cục dân chính."

Ở thời điểm cô cho là bên kia sẽ cúp điện thoại, Nhiễm Đông Khải giọng điềm tĩnh vang lên: "Vậy thì đến cục dân chính đi."