Xe của Nhiễm Đông Khải bỗng chốc chạy qua trước mặt anh, giống như mũi tên rời dây cung.

Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, từ trước đến nay chưa từng rối rắm, anh ra quyết định rất ít khi không quả quyết như vậy, cho dù trước đó để cho Thương Đồng đến đây, gần như cũng đã hạ quyết tâm, anh không thể sa vào mê luyến với người phụ nữ này, chỉ cần cô tồn tại ở đâu, anh liền không khống chế nổi muốn ném cô lên giường, hoặc kéo vào trong xe, anh quả thực điên rồi, cho dù ngày đó cô bị thương, anh vẫn không khống chế được mà muốn cô, hận không thể tan chảy trên người cô.

Cho dù cô đau khổ, anh cũng không bỏ được. Anh tránh ra ngoài mấy ngày nay, bận tối mày tối mặt, nhưng không biết đến cùng nên xử lý người phụ nữ này thế nào, trước đây anh chưa bao giờ tổn thương cô, bắt đầu chỉ là nghe cô đánh đàn, nghe hơn một năm, có mấy lần tình cờ tiếp xúc, mới rơi vào bẫy của cô, anh chưa bao giờ quá để tâm đến cô gái nào, lần đầu động lòng, thậm chí muốn quý trọng cô, yêu thương cô, lại bị cô vứt bỏ giống như dép cũ.

cô muốn ở cùng một chỗ với Nhiễm Đông Khải, nên sau đó một chân đó văng mình, còn chạy ra một đứa bé.

Bọn họ yêu nhau là tốt rồi!

Từ trong miệng cô nói ra, kích thích người như thế. Nếu không phải những lời này, sáng nay anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy.

Năm năm trước, khi anh đau đớn, nói không chừng bọn họ sống rất hạnh phúc.

Dù tối nay xảy ra chuyện gì, thì cô có thể làm gì đây? Vì Nhiễm Đông Khải, cô có thể lên giường của mình, nên cô không quan tâm, nói không chừng lúc này đã bắt đầu hô mưa gọi gió, anh đi cũng vô dụng.

Để cô hận anh đi! Vậy thì hận đến triệt để, đây là kết cục thật sự cô phản bội anh!

Nhiễm Đông Khải đi tìm, anh ta mới có thể tìm được!

------ Vũ Quy Lai -------

Nhiễm Đông Khải vừa lái xe, vừa gọi điện thoại, hỏi giám sát, tra biển số xe của Lý Minh Nhân, hỏi sản nghiệp của Lý Minh Nhân có mấy chỗ, hỏi toàn bộ tin tức có thể, tay trái của anh nắm chặt vô lăng, chỉ có người biết rõ nội tình mới biết, những người phụ nữ ở hộp đêm thấy ông ta đi, hận không thể trốn đi thật xa, lần này Sở Ngự Tây thể hiện rõ muốn chỉnh chết Thương Đồng.

Càng như vậy, càng sốt ruột, Nhiễm Đông Khải chưa bao giờ sợ hãi như vậy, chỉ sợ muộn một giây, Thương Đồng sẽ chìm vào vực sâu không thể quay đầu lại.

Chu Hi bên kia cũng tăng lực, tra được phòng bao cố định ở toà cao ốc Lạc Hà của Lý Minh Nhân, hễ ông ta gặp được con mồi ngon miệng, đều mang đến đó.

Xe của Nhiễm Đông Khải chạy rất nhanh, ngừng trước cửa Lạc Hà, trơ mắt nhìn Lý Minh Nhân ôm Thương Đồng vào thang máy, lúc anh đuổi theo, đã không kịp.

Anh nhanh chóng đẩy lối thoát hiểm ở bên cạnh, vội vàng chạy đến lầu hai khi thấy thang máy vừa nhảy số, anh sải bước hấp tấp chạy lên trên, hy vọng có người ấn thang máy ở tầng một, có thể dừng lại, mắt thấy thang máy đi thẳng lên lầu mười, anh thở dốc đuổi tiếp lên trên.

Trong thang máy, Thương Đồng đã không còn biết gì nữa, Lý Minh Nhân cười móc từ trong áo ra viên thuốc bọc vỏ nhôm, đưa đến miệng Thương Đồng, chỉ cần uống vào mấy phút, đến trong phòng, thuốc vừa lúc phát tác.

Thương Đồng cảm thấy rất không thoải mái, cô khước từ cái ôm làm cho cô khó chịu, tóc dài tản ra, khuôn mặt đỏ ửng.

Thang máy đinh một tiếng, mở ra, Lý Minh Nhân ôm Thương Đồng đi đến phòng bao của mình, cơ thể Thương Đồng mềm mại, gần như đều dựa vào trên người ông ta, cảm giác thơm nức mềm mại, làm Lý Minh Nhân đã không khống chế nổi.

Đàn bà, ông ta muốn từ trước đến nay không phải là loại xinh đẹp quyến rũ, càng thuần khiết, càng có thể kích thích dục vọng của đàn ông, nhìn các cô từ trinh nữ biến thành liệt nữ, sau đó buổi sáng vẫn an bình, lúc muốn sống muốn chết, rất thú vị.

Đến lúc tỉnh táo trở lại, càng có cảm giác bức người lương thiện làm kỹ nữ.

Mở cửa, ông ta ôm ngang Thương Đồng ném lên giường lớn. Lúc quay đầu muốn đóng cửa, cửa đột nhiên bị Nhiễm Đông Khải đẩy ra.

Lý Minh Nhân có chút sững sốt.

Nhiễm Đông Khải đã kéo ông ta ra, đi thẳng vào phòng nghỉ.

Nơi này là hang ổ của Lý Minh Nhân, trên tường treo đủ loại công cụ dạy dỗ, dây thừng, roi da, trên bàn còn có đủ loại thuốc, đèn cầy, áo lót, đối diện với giường treo một cái camera, là dùng để thu hình lại.

Anh nhìn thấy Thương Đồng trên giường, cơ thể cuộn tròn, sắc mặt ửng hồng khác thường, tóc dài rối tung, giống như một con thú nhỏ. Anh quay người tức giận nhìn Lý Minh Nhân nói: "Người phụ nữ này là của tôi, Lý tổng muốn loại gì không có, bây giờ tôi kêu người tới để đổi cho ngài."

Lý Minh Nhân kéo cổ áo, ông ta cười: "Nhiễm tổng, đây là Sở tổng đích thân tặng cho tôi..."

Mặc dù ông ta bị ham muốn đốt cháy, vẫn còn chưa đánh mất lý trí, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ đã bắt đầu vặn vẹo trên giường, lại cảm thấy có chút nóng, người phụ nữ này nhìn giống như không có gì đặc biệt, nhưng lại hấp dẫn người, làm hại Nhiễm Đông Khải thật xa đuổi đến đây, e rằng là người trong lòng.

Nhiễm Đông Khải bước lên ôm lấy Thương Đồng, cất cao giọng nói: "Lý tổng, chuyện cho đến bây giờ tôi cũng chỉ có thể nói thẳng, ngài cũng biết người tôi muốn cưới là em gái của Sở Ngự Tây, anh ta làm như vậy cũng có chút tàn nhẫn quá, có người đàn ông nào bên ngoài không nếm thử một chút thức ăn mặn, người phụ nữ này tôi còn chưa chơi đủ, thiệt hại của ngài tôi sẽ bù lại cho ngài, cũng xem như bán tình yêu của tôi."

Lý tổng nghe xong, có chút khó xử, lời đã nói đến mức này, ông cũng gật đầu: "Thôi, tên tiểu tử Sở Ngự Tây này, gài bẫy để tôi chui vào trong, trở về tự tôi sẽ kêu đồ ăn mua bên ngoài, đêm nay cậu có phúc, đừng lãng phí thuốc nhập khẩu của tôi."

Nhiễm Đông Khải sững sờ, vừa cúi đầu nhìn, Thương Đồng vô thức cọ tới cọ lui trên người anh, trên mặt rỉ ra mồ hôi, anh đột nhiên hiểu rõ, trong lúc này tâm tình phức tạp, ôm lấy cô đi ra.

"Cảm ơn Lý tổng!"

Mới ra đến cửa phòng, Thương Đồng đã bắt đầu vặn vẹo, cô rất nóng, nhiệt lưu toàn thân đều chạy tán loạn, cô dán lên cơ thể kia, cảm giác vô cùng thoải mái, tay nhỏ bé chạm vào da thịt một chút, nhịn không được tiếp tục sờ, muốn dán toàn thân lên, quần áo rất nóng, trong miệng cô tràn ra tiếng rên rỉ vô thức.

Ngọn lửa trong Nhiễm Đông Khải bỗng chốc dấy lên, cô quyến rũ như vậy anh chưa hề thấy qua, môi khẽ nhếch giống như hoa đào nở rộ, cô kéo quần áo của mình, hoàn toàn mất ý thức, vặn vẹo, anh cảm thấy có bộ vị nổi lên phản ứng, mắt thấy thế này là không thể mang cô đi, anh cố sức đưa ra một tay, gọi điện thoại cho Chu Hi, làm một cái thẻ phòng.

"Nóng..." Thương Đồng ôm anh, trong cơ thể có một chỗ rất khó chịu, giày vò cô, cô không được thỏa mãn, cơ thể quằn quại khó nhịn, nghe được bên tai có tiếng gọi mơ hồ truyền đến "Đồng Đồng", cô cúi đầu trả lời: "Ngự Tây..."

Nhiễm Đông Khải đã chịu không nổi, không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ thấy môi cô hé mở rồi khép lại, giống như cô đang muốn mời gọi, chiếc cổ tinh tế ửng hồng, chỉ cần bàn tay anh xé ra, quần áo của cô sẽ bị xé thành hai mảnh, sẽ lộ ra cơ thể mềm mại của cô, anh cố khống chế bản thân, lần đầu tiên cảm thấy Chu Hi làm việc chậm như thế!

Rốt cuộc đến lúc Chu Hi lên tới, phía sau còn có hai người phụ nữ xinh đẹp đi theo, nhưng hai người phụ nữ kia đi gõ cửa của Lý Minh Nhân.

Mở cửa phòng, Nhiễm Đông Khải vừa ôm Thương Đồng vào phòng ngủ, vừa nói với Chu Hi: "Câu lái xe trở về đi, không cần chờ tôi."

Chu Hi cau mày, nhưng cũng im lặng đi ra ngoài, đóng cửa.

Bên này, Nhiễm Đông Khải đè Thương Đồng ngã trên giường, thân thể của cô mềm mại như vậy, kèm với mùi hương của rượu đỏ, giống như cây anh túc say lòng người...

Toàn thân Nhiễm Đông Khải cũng căng cứng, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, anh đã kiềm chế không cúi người xuống, nặng nề hôn lên cổ cô, hận không thể dụi cô vào trong ngực.

Thân thể mềm mại ở trong ngực anh, hai chân cũng không ngừng vặn vẹo, kích thích dưới nụ hôn của anh, hai tay luồn vào trong áo sơ mi của anh, chạm đến da thịt anh.

Ngọn lửa của Nhiễm Đông Khải hoàn toàn bị đốt lên, anh cởi áo sơ mi của mình, áo sơ mi giống như một con bướm nhanh chóng rơi xuống đất, anh còn chưa kịp cởi dây nịt, lúc này đã bị sự quyến rủ của Thương Đồng hấp dẫn, váy của cô đã bị đẩy cao đến eo, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài, cổ áo cũng bị rách, Nhiễm Đông Khải cúi người xuống, dọc theo cổ của cô hôn xuống dưới, xé váy của cô ra.

Xoẹt một tiếng, cô chỉ mặc áo lót, nửa người trên dính sát cùng một chỗ với anh.

Lúc này Nhiễm Đông Khải mới hiểu, báu vật là gì, trước kia anh rất ít khi chịu làm những màn dạo đầu thế này, nhưng bây giờ lại có ý nghĩ điên cuồng hôn khắp toàn thân cô.

Anh chỉ hơi dùng sức, là có thể mút ra một dấu đỏ.

Anh nhịn không được, lại sợ cô lạnh, kéo chăn qua rồi bắt đầu cởi dây nịt của mình, nghe Thương Đồng ngọ nguậy khóc khẽ: "Ngự Tây..."

Lần này anh nghe rõ ràng, tên cô gọi thật sự là Sở Ngự Tây.

Tay của anh dừng lại trên dây nịt, xuống một chút nữa, chính là anh đã sẵn sàng chờ phát động **, tay anh cứng đờ, nhìn người phụ nữ nằm trong chăn giống như một đóa hoa đang chờ mưa tưới đều, anh chỉ cần bỏ đi chướng ngại cuối cùng, là có thể hoàn toàn có được người phụ nữ này.

"Ngự Tây..." Ngón tay của Thương Đồng vô thức chạy trên người mình, cô rất khó chịu, khó chịu đến hận không thể cấu đau chính mình, cô cảm thấy toàn thân giống như ở trong lửa, cô đã say, lúc này hoàn toàn rơi vào trong mê loạn.

Nhưng tên cô gọi vẫn là Sở Ngự Tây.

Nhiễm Đông Khải giống như bị giội một chậu nước lạnh, anh ôm Thương Đồng, nhìn nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống, cả người mềm mại giống như không xương, nước mắt kia làm cho anh không cách nào xuống tay được nữa.

Anh biết, nếu anh muốn cô, cho dù có bao nhiêu lý do để giải thích, cô cũng sẽ hận anh.

Nhưng, nếu anh muốn cô, như vậy sau này hối hận chắc chắn là Sở Ngự Tây.

Chỉ sợ đả kích này, so với bất cứ điều gì đều mạnh mẽ hơn không phải sao?