EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Lucius giống như mọi ngày mà tỉnh dậy rất sớm.

Y mở mắt, đập vào mắt chính là trần nhà xa lạ, đôi mắt đang mơ màng lập tức tỉnh táo lại, sau một hồi, mới nhận ra tối qua mình không trở lại trang viên Malfoy.

Diện tích phòng cho khách không lớn, đồ trang trí bằng gỗ theo hướng cổ điển, màu sắc trang trọng, mang đậm không khí lịch sử, họa tiết trên giấy dán tường là hoa văn xanh lá nhạt, màu sắc nhẹ nhàng hơn nhiều so với dưới lầu.

Y ủ trong ổ chăn sạch sẽ ngập mùi nắng, xoay người, hiếm khi tham luyến cảm giác lười biếng thoải mái này.

*Tham luyến: Tham lam + lưu luyến.

Ngoài cửa sổ là tuyết rơi dày đặc, nhìn ra cửa kính trong suốt, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, không nhìn rõ khung cảnh xung quanh, trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe được tiếng vang nho nhỏ của tuyết bị gió thổi đập vào cửa sổ.

Ý nghĩ được thức dậy cùng nhà với người yêu làm y nhịn không được giương cao khoé môi.

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Lucius vui sướng tưởng tượng.

Ở bên cạnh hắn, hoà nhập sinh hoạt của hắn, sau đó từng bước từng bước một, chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.

Y chôn mặt trong gối đầu mềm mại cọ cọ một lát mới mở mắt ra và ngồi dậy.

Mùi hương thơm lừng len qua khe cửa chui vào phòng, Lucius đứng dậy rửa mặt, thay đồ xong liền nhẹ nhàng xuống lầu.

Có vài tiếng leng keng từ trong phòng bếp, y đứng bên ngoài nhìn, lên tiếng chào người đang bận rộn bên trong "Buổi sáng tốt lành Harry, không ngờ anh còn biết nấu ăn?"

"Nấu được vài món đơn giản."

Người đàn ông tóc đen mỉm cười quay đầu lại nhìn y, bên ngoài áo len cao cổ xanh lục đậm là một cái tạp dề in hình ông già Noel nhìn ngốc ngốc, dưới góc còn có nhãn hiệu hình xoắn ốc, có vẻ như là quà tặng kèo của một siêu thị nào đó.

Lucius nhịn không được có chút buồn cười, y chưa từng tưởng tượng ra người đàn ông này ở nhà lại thế này.

"Cần em phụ một tay chứ?" Y xắn cổ tay áo sơ mi đi qua, có chút hứng thú hỏi.

Harry ừ một tiếng, ánh mắt đánh giá trên dưới y một cái, như đang đánh giá năng lực làm việc của thiếu gia Malfoy, sau đó phân phó "Bưng bánh bí đỏ và chân giò hun khói phết mật ong ra bàn ăn nhé —— uống cacao hay sữa bò?"

Lucius bưng hai cái dĩa lên, so so chiều cao của hai người, khẽ chớp mắt "Sữa bò, cảm ơn."

Biểu cảm của y quá lộ liễu khiến Harry buồn cười xoa nhẹ mái tóc gọn gàng của y "Được."

Bữa sáng có thể gọi là phong phú, tuy tay nghề của Harry chỉ có thể nói là tạm được, nhưng Lucius lại ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Y đã vứt bỏ cái thứ mang tên hình tượng kiêu ngạo của mình, lười biếng dựa vào vai người yêu trên sofa, ôm bụng lẩm bẩm "Hình như ăn hơi nhiều........."

Harry giơ tay ôm y, biết rõ đứa nhỏ này đang tỏ vẻ đáng thương, vẫn phối hợp giúp y xoa xoa bụng "Đa tạ đã cổ vũ, lần sau không cần nỗ lực như thế nữa."

Lucius mỹ mãn hưởng thụ phúc lợi nên có, đôi mắt xanh xám quét qua mớ quà chất đống bên cạnh lò sưởi, giọng điệu lười biếng hỏi "Anh vẫn chưa mở quà Giáng sinh sao?"

"Cái đó không cần vội." Harry nhẹ giọng cười "Ta nhận được thứ tốt nhất rồi."

Lucius ngẩng đầu nhìn hắn, ngọn lửa trong mắt cháy phập phồng, khóe môi hơi cong, cười đến có chút đắc ý.

Phòng khách tràn ngập hương thơm đặc trưng của gỗ tùng cháy, không gian yên tĩnh, chỉ thi thoảng truyền đến vài âm thanh lách tách nhỏ từ lò sưởi.

Hai người yên lặng dựa vào nhau, đắm chìm vào bầu không khí nhàn nhã lười biếng hiếm có này, ánh lửa màu vàng ấm áp chiếu rọi phòng khách nhỏ, ấm áp đập vào mặt hun đến dễ chịu, ý muốn tỉnh táo nhanh chóng bốc hơi, đầu ngón tay cũng lười đến mức chẳng muốn động đậy.

Thiếu niên bạch kim cố gắng dẹp bỏ mớ suy nghĩ sa đọa của mình, sau đó, dựa vào lòng ngực như có thể che chắn mọi phong ba bão tố kia, thoải mái buông bỏ tất cả suy nghĩ của mình, khẽ chớp mắt, dựa vào người bên cạnh sát hơn.

"Quà của em cũng ở trong đó, " Y hướng mớ quà cáp full color kia nâng cằm "Anh không mở ra xem sao?"

Harry phất phất tay, một hộp quà được bọc giấy xanh lục và bạc bay về phía hai người, hắn đặt nó lên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng kéo nơ phía trên, một tay mở giấy gói ra.

Mở hộp gỗ nhỏ bên ra, bên trong là một cặp khuy măng sét được khảm đá quý màu xanh lá, tinh xảo sang trọng và vô cùng quý giá, rất mang phong cách Slytherin.

"Rất đẹp." Harry nhìn nó một lát, cẩn thận cất vào hộp rồi đóng nắp, đặt lên bàn trà.

Thiếu niên trong lòng chờ mong nhìn mình, hắn nhớ đến ý nghĩa của khuy măng sét, cúi đầu chầm chậm hôn lên đôi môi hồng nhạt kia, còn có thể nếm được vị mứt việt quất "Cảm ơn, ta rất thích"

Lucius nắm ngón tay hắn, có chút tiếc nuối khi không đeo ngay bây giờ được, một lát sau lại dời mắt về mấy món quà khác, cảm thấy mở đống quà đó cũng là một thú vui "Muốn mở không?"

"Cùng nhau đi."

Harry ôm vai y đứng lên, đi lại bên cạnh lò sưởi, tuỳ ý ngồi xuống tấm thảm mềm mại, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, mỉm cười nhìn y.

Như thế này không hoa lệ, Lucius nghĩ, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người bị một đống quà tặng lớn lớn bé bé vây xung quanh, rất có không khí Giáng sinh.

Harry nhận được không ít quà tặng, phần lớn là của giáo sư và học sinh, kẹo, bánh quy, sách, đồ dùng trong văn phòng, hoặc là vài món đồ nhỏ bọn họ tự tay làm.

Hai người vừa mở quà vừa đùa giỡn, những món quà đã mở được chất thành đống nhỏ bàn trà hoặc sofa, Harry lại cầm lấy một hộp quà khác có giấy gói họa tiết hình sân vận động Quidditch, mới vừa mở nắp hộp lên, một trái Golden Snitch xẹt một tiếng bay từ trong ra, bị hắn nhanh tay lẹ mắt chụp được.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn mở tay ra, Golden Snitch vốn rất giống thật bỗng nhiên biến thành một cái túi màu vàng trong suốt tản ra mùi kẹo chanh thoang thoảng.

Thuật Biến hình tương đối xuất sắc, cũng không sợ tông gãy mũi hắn, là James tặng?

Harry nhướng mày nhìn mấy viên kẹo trong hộp, đều được cẩn thận biến thành trái Quaffle, Bludger hoặc là chổi bay, còn có mấy bao tay hay khăn choàng của các nhà, tất cả đều tỏa ra hương vị ngọt ngào của trái cây.

Hắn cầm lấy thiệp chúc mừng lẫn trong mớ hộp kẹo, ý cười bên môi không nhịn được dần mềm mại.

Làm sao có thể quên được, Lily bây giờ cũng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, sẽ có mặt âm thầm nghịch ngợm muốn làm khó giáo sư của mình.

Lucius yên lặng cúi đầu, tay hơi dùng sức xé rách giấy gói của một hộp quà nào đó, bên trong là một cuốn sách bọc bìa da dê, tựa sách được viết bằng mấy ký tự nguệch ngoạc, bên trên còn có một tấm thiệp chúc mừng, nét chữ bay nhảy, cứ như có thể bay ra khỏi tờ giấy giống trái Snitch vừa bay khỏi hộp ban nãy.

"Potter thế mà tặng sách cho anh này," y tuỳ ý lật lật mấy trang, ánh mắt hơi tối đi "Hình như là cậu ta tự chép."

Nét bút chỉnh chu và nghiêm túc, không ngờ được với tính cách của vị đại thiếu gia kia, có thể bỏ công chuẩn bị quà như vậy.

Y lại liếc nhìn tấm thiệp màu hồng phấn trên tay Harry, chẳng có chút kiên nhẫn nào với người được người yêu nhìn bằng con mắt khác kia cả.

"Anh không nên đối xử đặc biệt với Evans như thế" Lucius nhích sát vào người bên cạnh, dùng ngữ khí mềm ấm nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai hắn "Hầu như lần nào người thừa kế Prince và Potter xung đột cũng vì trò ấy, nếu bây giờ giáo sư được yêu thích như thầy xen vào, có thể ảnh hưởng không tốt với thanh danh của trò ấy."

Một đứa máu bùn mà thôi ——

Y rũ mắt, che dấu chút khinh thường không nói thẳng kia ra.

Harry vì mấy lời y nói mà hơi nhíu mày, không biết phải giải thích làm sao, đành bất đắc dĩ nói: "Trước giờ ta không hề có ý đó."

Là một giáo sư, thái độ đối với một nữ sinh nào đó quá mức ân cần nhiệt tình, luôn sẽ bị người khác đánh giá, hắn thường ngày đã bị chú ý, nhưng có vài thứ là bản năng, không khống chế được. Đặc biệt là hắn không tự giác mà tín nhiệm người trước mặt.

Vậy anh có biết biểu cảm của mình khi nhìn tấm thiệp chúc mừng đó dịu dàng thế nào không?

"Nhưng ai cũng biết bọn họ là nhóm học sinh anh yêu thích nhất, chưa từng có ai có thể làm anh bận tâm như vậy."

Ý cười nơi khóe miệng của Lucius biến mất, thứ gọi là ghen tị đang dần dần gặm cắn lý trí của y, y mím môi, những thứ tối tăm, điên cuồng đó đang điên cuồng giương nanh múa vuốt, ngo ngoe rục rịch, lại bị hung hăng ấn xuống.

Không cần vì mấy người đó mà làm ảnh hưởng tâm trạng đón năm mới cùng Harry.

"Em sẽ ghen." Y bĩu môi, ngữ khí đều đều oán giận một câu, lại xoay người cầm hộp quà khác lên.

Harry có chút dở khóc dở cười, thở dài một hơi "Lucius ——"

Hắn muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc, dù là mấy chuyện trầm trọng, đau khổ kiếp trước, hay là người thân mất đi rồi lại có nhưng không bên nhau được bao lâu, tất cả đều không thích hợp để nói trong khoảng thời gian này.

Hơn nữa hắn không chắc mình có thể nói ra tất cả những gì mình đã trải qua cho người thứ hai nghe.

Không phải bí mật dễ nói gì.

"Đây là không tin tưởng mị lực của bản thân sao?" Harry hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng xoay gương mặt vô cảm của thiếu niên, mỉm cười nhìn y "Em đối với ta mà nói, mới là đặc biệt nhất."

Lucius yên lặng nhìn hắn một lúc, tựa như đang phân tích từng biểu cảm vụn vặt trên mặt hắn, ánh mắt y có chút phức tạp, trong đầu là hai ý kiến đang không ngừng giằng co với nhau.

Một bên nói y kiên nhẫn một chút, không cần giống như mấy người thù dai khó chịu, một bên lại liên tục lải nhải với y về cách ứng xử của Harry khi ở gần mấy người đó, làm y không tự chủ được lên tiếng phản bác.

"Phụ thân của em lần nào cũng nói câu này với người yêu của mình, và không biết ông ấy có bao nhiêu người yêu rồi nữa."

Lời vừa ra khỏi miệng, y đã tức đến mức hận không thể quay ngược thời gian, cũng hiếm khi thấy được người trước mặt bày ra cái biểu cảm nghẹn họng này.

Harry không khỏi bắt đầu hoài nghi hình tượng của mình, hắn rốt cuộc đã làm cái gì khiến người yêu mình liên tưởng đến tên bạch kim khổng tước phong lưu, tiếng xấu đồn xa đấy?

"Xin lỗi."

Lucius nhỏ giọng nói, bỗng nhiên uể oải cực kỳ, kỳ nghỉ này vốn nên hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng của y, bão tuyết ngoài kia ngăn cách ngôi nhà này với thế giới bên ngoài, tựa như thế giới này chỉ còn hai người bọn họ, không có bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Lại bị một câu nói của y, đạp đổ bầu không khí tuyệt vời đó.

Y ngập ngừng nhìn qua, lại bị người đàn ông tóc đen cẩn thận ôm vào lòng, cái ôm nhẹ nhàng lại mạnh mẽ như mọi khi, tựa như có thể bỏ qua hết thảy.

"Không cần xin lỗi" Harry lắc lắc đầu, nghiêm túc thẳng thắn "Là ta nên xin lỗi cùng xem lại mới đúng, khiến em không có cảm giác an toàn, có lẽ lỗi do ta nhiều hơn."

"Là em nghĩ nhiều" Lucius ôm chặt hắn, nghẹn ngào hỏi "Mấy lời vừa rồi, anh có thể nhắc lại lần nữa không?"

Harry cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu của y, dịu dàng lặp lại lần nữa "Đối với ta mà nói, em mới là đặc biệt nhất."

Âm thanh của hắn dừng một chút, lại chậm rãi, mang theo chút cảm khái nói: "Tối hôm qua ta một mình đi dạo ở bên ngoài rất lâu, nếu không phải tuyết rơi, thì chắc ta cũng không về. Ta không nghĩ sẽ có người chờ ta vào ngày này......"

"Harry——" Lucius cuối cùng cũng nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn.

Harry day day trán, ánh mắt mềm đến mức không tưởng tượng được "Lần đầu tiên có người chờ ta về nhà...."

Hắn vui vẻ cười, tựa như đứa nhỏ nhận được món quà đã mong ước bấy lâu, lại làm thiếu niên trong lòng hắn đau đến mức cuộn thành một cục.

"Cho nên, em nguyện ý chờ ta thêm chút nữa chứ?" Harry vươn ngón tay, nhẹ nhàng nghịch tóc y "Ta biết em có rất nhiều câu hỏi, ta cũng có nhiều điều chưa nói với em, cho ta chút thời gian —— được chứ?"

Lucius yên lặng gật đầu, chậm rãi hôn lên môi hắn.

Động tâm là thật, dịu dàng là thật, chưa đủ tin tưởng nhau, cũng là thật.

Nhưng bị người yêu thản nhiên nói thẳng ra như vậy làm lòng y tĩnh lại, thứ quý giá cần thời gian.

Như y mong muốn, mấy ngày tiếp theo bởi vì bão tuyết quá lớn khó có thể ra ngoài, mỗi giây mỗi phút ở chung với người yêu đều có thể khiến y thoả mãn lại hạnh phúc, cho dù có yên lặng ngồi đọc sách, trong lòng cũng ngọt đến phát ngấy.

Nếu không phải vì Huynh trưởng cần phải duy trì trật tự trên tàu tốc hành đến Hogwarts, thì y đã cùng Harry dùng lò sưởi về Hogwarts rồi, không cần đối mặt với sự chia ly ngắn ngủi đó.

Harry bất đắc dĩ an ủi thiếu niên bị hắn dung túng nên được voi đòi hai bà Trưng kia, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, hắn một thân một mình mang theo hành lý dùng lò sưởi về Hogwarts trước, không đoán được còn vô vàn chuyện phiền phức đang chờ hắn trong trường.

Nhóm Đạo tặc đã nghiên cứu bản đồ Đạo tặc đến thời khắc mấu chốt, vì tiện cho việc nghiên cứu tư liệu, bọn họ đều ở lại Hogwarts trong kỳ nghỉ, cho nên hôm nay cuối cùng cũng đã chế tạo thành công, bọn họ hưng phấn vây quanh bản đồ trong phòng ngủ, bốn đôi mắt long la long lanh nhìn chằm chằm những dấu chân nhỏ trên giấy da, cùng với tên ở bên trên.

"Tớ quả thật là thiên tài mà" James hớn hở, "Làm sao lại có thể nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời thế này chứ ~"

"Cậu còn muốn tự luyến đến khi nào, đủ rồi đó nha ~" Sirius bày ra vẻ mặt nôn mửa nói "Rõ ràng người vất vả nhất là Remus, cậu còn không biết xấu hổ nói mấy câu như vậy —— người lần trước ngủ gục khi tra tư liệu là ai hả?"

Remus mím môi cười "Mọi người đều vất vả mà, nhìn Peter kìa, quầng thâm đậm đến mức che không được rồi đó."

Peter gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, nhưng ánh mắt hưng phấn vẫn dừng ở tấm da dê.

Bỗng nhiên cậu chớp mắt, biểu cảm có chút thất thần, như lại không dám tin cúi xuống kề sát mặt vào bản đồ, mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài.

Đến khi mấy người khác không hiểu được nhìn qua, cậu đột nhiên vươn ngón tay cùng với biểu cảm kỳ quái, chỉ vào một cái tên đang di chuyển, há hốc miệng không thốt ra được gì.

James và mấy người khác nhanh chóng nhìn vào chỗ cậu ta chỉ, chỗ đó có một cái tên mọi người đều vô cùng quen thuộc, chỉ là tổ hợp phía sau đó lại đặc biệt gây sốc, đang dần tiến về lâu đài.

—— Harry James Potter.

Hoon: Nói thật, mình nghĩ phải là Harry James Potter Black chứ nhỉ, Harry hình như thừa kế toàn bộ gia sản nhà Black mà, với lại, nếu không phải thế thì cái tên này có gì đặc biệt? Harry đã nói mình họ Potter khá lâu, mà chữ James cũng đâu có gì lạ đâu ta, thật khó hiểu.

HẾT CHƯƠNG 6