----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-----------------------------------------------

Đồng hồ báo thức vang lên, đã đến thời gian đi học, Ann không nhanh không chậm bò lết ra khỏi giường, từ từ mặc quần áo vào, chờ cô chuẩn bị xong mới nhận ra hôm nay là chủ nhật, tối qua tám chuyện cùng Fanny làm cô quên mất tắt chuông báo thức.

Cuộc trò chuyện đêm qua, Fanny nói câu cuối cùng chấm dứt cuộc đối thoại " Nói chung là tùy cậu, dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa hai người, nhưng tớ hi vọng Ann, cậu không cần làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận."

Lúc đó Ann chỉ ừ nhẹ gật đầu cái rồi cúp máy.

Cùng Fanny nói chuyện phiếm, ít nhất Ann đã biết được hướng đi cụ thể. Tiếp theo cô cần nhất là tìm thời điểm thích hợp để nói rõ ràng, Fanny nói rất có lí, ít nhất đừng để cho tương lai bản thân phải hối hận.


Ann ngó lại thời gian, bất quá, hiện tại quan trọng nhất là xuống lầu dùng bữa sáng đã.

Đi xuống lầu, thấy Eren đang ngồi bên bàn ăn vừa lật xem Nhật báo Tiên tri vừa dùng bữa, tối qua chú ấy về khá muộn lúc đó chắc cô đã ngủ mất rồi.

Ngày trời chủ nhật mà thấy Ann xuất hiện vào thời gian này thì quả thật là không bình thường, Eren cơ hồ là đứng bật dậy khỏi ghế, quan tâm dò hỏi " Buổi sáng tốt lành Annie, có chuyện gì hả ? Sao mà hôm nay con dậy sớm thế ?"

" Ách... Buổi sáng tốt lành chú Eren." Ann đứng ở trên cầu thang đáp lời, cô do dự không biết có nên nói chuyện này với chú ấy.

Lúc này Auer cầm cái muôi đi ra từ phòng bếp " Cô chủ nhỏ Stokes dậy rồi ư ? Bây giờ Auer đang làm bữa sáng, cô Stokes muốn ăn gì ? A, cậu chủ Eren, tối hôm qua Auer quên kể với cậu, cô Stokes từ bên ngoài trở về không được vui vẻ mấy, nhưng Auer cũng không biết vì sao lại thế..."


" Annie ?" Eren hỏi.

" Cũng không phải là không vui..." Ann giải thích " Chỉ có tí buồn rầu..." Cô bước xuống mấy bậc thang cuối, hướng bàn ăn đi tới, dặn mấy món mình muốn ăn cho Auer.

Kéo ghế ngồi vào bàn, Ann ngập ngừng.

" Ưʍ... Ờ...." Ann nghịch cái nĩa " Con...."

Eren ngồi thẳng thân người, thể hiện bản thân đang nghiêm túc lắng nghe.

" Eren, chú có từng yêu thích ai chưa ?" Ann hỏi.

Trong mắt Eren hiện lên ý cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn qua Ann " Nguyên lai Annie là buồn rầu vì chuyện tình cảm... Cuối cùng cũng tới độ tuổi này."

Ann xăm xăm cái nĩa trong tay không nói năng gì, nhưng hai lỗ tai đã đỏ ửng lên.

Eren cũng không trêu ghẹo thêm, đi vào vấn đề chính " Chú từng thích một người, thực ra mà nói, chú lúc còn học ở trường rất được hoan nghênh..."

" Không có tí khiêm tốn nào..." Ann thầm thì.


" Haha." Eren không thèm để ý cười cười " Chú không phải nói điêu đâu nhá, con phải biết là lúc đó chú là tầm thủ của đội Quidditch. Tuy rằng không có vũ hội như mấy đứa nhưng thời điểm lễ Tình Nhân, chú nhận được rất nhiều thư tình. Nói tới thì, lần đầu cha con viết thư tình cho mẹ con, chú còn cho cậu ta không ít ý kiến. Nhìn vậy chứ, cha con như hũ nút vậy ai ngờ được sau này thế mà có thể cưới mẹ con."

" Chú và cha con nhờ vào mấy trận Quidditch mà quen biết, cậu ta là một đối thủ đáng gờm. Sau đó rất nhiều môn đều học chung với nhau, cha con và chú còn cùng quấy phá mấy người khác nữa. Mấy chuyện này sau có thời gian sẽ kể con nghe nhiều chút." Eren nói " Nói đến người chú thích, đó là một nữ sinh Hufflepuff."

" Hufflepuff ?" Ann hơi kinh ngạc, cô có nghĩ tới những nhà khác nhưng chưa từng suy xét đến Hufflepuff " Rồi sau đó thế nào ? Cô ấy là người ra sao ?"
Eren lộ ra tia hoài niệm " Vóc dáng cô ấy không cao lắm, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam. Thật ra thì trước năm học thứ ba, chú chưa từng chú ý tới cô ấy, nhưng trong một tiết học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, hành động của cô ấy đã làm chú ấn tượng sâu sắc. Giáo sư cố tình hỏi một vấn đề rất chuyên sâu, chủ yếu là muốn thử thách bọn chú, chú chỉ từng đọc sơ lược chuyện này trong sách mà thôi. Nói tới thì thời điểm đó chú cảm thấy đọc sách là một chuyện cực kì nhàm chán, nhưng sách về Sinh vật Huyền bí luôn thu hút chú, xem rất thú vị. Cô ấy trả lời câu hỏi một cách hoàn mỹ nên đã gây ấn tượng với chú. Sau đó chú mới biết, sau tiết học cô ấy hay cùng giáo sư ở lại chăm sóc mấy con sinh vật, thường xuyên ngồi một mình bên hồ nước nói chuyện phiếm với Nhân ngư. Cô ấy sẽ thích ngồi đọc sách ở gần cửa sổ trong thư viện, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, rất thích xem thi đấu Quidditch, trận nào cũng có mặt."
Ann chống cằm, chăm chú lắng nghe không để ý tới Auer đã bưng đồ ăn lên.

" Theo thời gian mỗi ngày một trôi, chú cũng càng chú ý tới cô ấy nhiều hơn. Năm học sau đó, lần đầu tiên chú bắt chuyện thành công. Rồi bọn chú thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong thư viện, tâm sự về thế giới của các loài sinh vật. Ngẫu nhiên gặp ở hồ nước, cô ấy sẽ giải thích vừa nãy đã cùng Nhân ngư nói cái gì, từ đó chú cũng bắt đầu học được ngôn ngữ của Nhân ngư. Cô ấy rất hướng nội, dễ ngại ngùng e thẹn."

" Bởi vì tính cách đó, chú cũng không gấp gáp thổ lộ sớm." Eren nói " Chú định chờ sau này quen thuộc dần, qua kì thi OWLs nhọc nhằn thì sẽ bày tỏ tâm ý. Còn vì sao phải chờ tới thời gian đó, Annie đợi con vào năm học sẽ rõ, cuộc thi này đối với mỗi phù thủy đều rất quan trọng. Năm đó, giáo sư tạo áp lực rất lớn lên bọn chú, làm cho mỗi học sinh đều cực kì khẩn trương, lo lắng. Chú nghĩ là, không biết thổ lộ thành công hay không, đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy, vì thế chưa nói ra."
Eren cười rầu rĩ " Nếu biết chuyện xảy ra sau đó, chắc chắn chú sẽ thay đổi chủ ý. Kì nghỉ hè năm thứ năm được một nửa, thì cô ấy viết cho chú một bức thư. Là một lời từ biệt, cô ấy sẽ không học ở Hogwarts nữa, cô ấy theo cha mẹ đến Mỹ sinh sống, cảm thấy trong trường kết bạn được với người như chú rất vui vẻ nên viết một lá thư nói lời tạm biệt. Nếu gặp nhau để chia tay, cô ấy chắc sẽ khóc nên không cho chú biết thời gian và địa điểm rời khỏi."

Eren lắc đầu tiếc nuối " Chính là như vậy. Sau đó chú định viết thư hồi âm thì nhà cô ấy đã dọn đi khỏi rồi. Kì nghỉ hè chú cũng từng nghĩ tới rất nhiều phương thức để gửi thư đi, nhưng tiếc là Bộ Phép thuật ở Mỹ khi đó không hoàn thiện như nước Anh, tư liệu nhập cảnh của phù thủy rất loạn."
" Cho nên, Annie, nếu cháu có người thích, nhất định phải nắm chắc cơ hội, đừng để bỏ lỡ." Eren cảm thán, nói lời cuối cùng " Miễn cho sau này hối tiếc, còn bị bạn tốt chê cười."

".... Cha con lúc đó cũng ác thế..." Ann nói.

" Hứ ! Đừng nhắc tới chuyện đó, cậu ta bảo là đang an ủi chú. An ủi kiểu gì chứ." Eren nói " Nhưng mà sau đó, chuyện tình của cậu ta cũng bị chú ngáng chân phá hoại mấy lần, haha..."

"... Hai người thật là..." Ann cắn miếng bánh mì ngũ cốc cảm thán.

" Hiện tại nhớ lại, thật hoài niệm khoảng thời gian đó." Eren nói " Annie, rốt cuộc con rầu rĩ vì chuyện gì ?"

Ann cắn nuốt xong xuôi " Thật ra lúc chú kể tới đoạn đó, con đã có lời giải đáp rồi, đại khái biết cần nên làm gì. Được rồi, thời gian không còn sớm, chú đi làm đi."

Eren nhìn qua đồng hồ, đúng thật là đã tới giờ đi làm, nhưng ngó sang Ann, không yên tâm lắm nói thêm " Annie, nếu còn chuyện gì con thử tìm Diana tán gẫu nói thử xem, được không ?"
" Yên tâm đi, con biết mà." Ann gật đầu.

Dùng bữa xong, Ann cầm Nhật báo Tiên tri mang về phòng. Trang đầu tiên là bức ảnh khổng lồ của Harry được chụp trong giải đấu Tam Pháp thuật, nội dung Động cơ nói dối của HARRY POTTER LÀ MONG MUỐN ĐƯỢC NỔI TIẾNG.

Lật xem vài tờ, đa phần đều là mấy chuyện nhỏ nhặt cùng vài mẩu quảng cáo. Trừ việc vài dòng chữ trích dẫn câu nói của Harry miêu tả về kẻ-ai-cũng-biết-là-ai, những chỗ khác một chữ cũng không nhắc tới Voldemort.

Ông Fudge làm công tác quả nhiên rất cố gắng, phỏng chừng nhiều phụ huynh và học sinh đều sẽ không tin tưởng lời của Harry lẫn cụ Dumbledore.

Buông tờ báo xuống, Ann ngó ra cửa sổ nhìn chằm chằm khuôn viên hồi lâu, sau đó ngồi xuống lấy cuốn sổ ghi chép thực vật ra đọc.

Cô biết Voldemort đã trở lại, lúc này cần phải nhanh chóng nâng cao năng lực của bản thân, còn cần tìm cơ hội thích hợp nhắc nhở Eren và Diana, trước mắt thì cô đã biết phần nào thái độ của dì ấy.
Diana là người kiên định ủng hộ Bộ Phép thuật và luôn bảo vệ quyền lợi của gia tộc Roland, dì ấy không tin rằng Voldemort đã trở lại.

" Ta cần nhìn thấy những chứng cứ thực tiễn, thì mới có thể tin tưởng. Tuy rằng cụ Dumbledore là một người đáng tôn kính, nhưng ta càng tin vào sự thật. Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không phòng bị, nếu hắn thật sự trở lại, tài sản quan trọng của gia tộc cùng những căn cứ trọng điểm lập tức có thể di dời đi." Trong một lần Ann dò hỏi, Diana đã nói như thế.

Còn về quan điểm của Eren, Ann không nắm bắt rõ ràng lắm, chú ấy chưa từng cùng cô thẳng thắn bàn luận về chuyện này, mỗi lần Ann nhắc tới, chú ấy đều sẽ chuyển hướng nói đâu đó trên trời.

Bất quá thời gian còn dài. Ann thầm nghĩ, trong khoảng thời gian này có thể đủ để cô làm ít chuyện phòng vệ cho bản thân. Không cần quá lo cho Diana, theo cô biết quan chức cấp cao của Bộ sẽ không bị sát hại, Voldemort sau này sẽ chiếm giữ Bộ, nhưng một mình hắn đơn độc, còn Bộ Phép thuật thì lại là tổ chức phù thủy lớn mạnh, hắn cần phải giữ lại những người chức quyền để tiện tay quản lí, khống chế.
Còn về Eren, nếu chú ấy không trực tiếp tham gia đội quân của Dumbledore thì cũng không cần bàn đến.

Fanny khỏi phải nói, gia tộc cô nàng luôn bảo trì trạng thái trung lập, mặc kệ chính quyền thay đổi ra sao. Địa vị của gia tộc bọn họ rất cao, dù là thế giới Muggle hay thế giới phép thuật, trừ khi Voldemort bị điên nếu không sẽ không ra tay với nhà họ.

Ann suy nghĩ một hồi, những người cô quan tâm chắc sẽ không bị tổn thương gì lớn, còn về bản thân có vẻ hơi nguy hiểm nhưng chỉ cần lanh lẹ trốn chạy là có thể an toàn. Dù gì đi nữa, vào năm học thứ bảy bộ ba nhà Gryffindor sẽ mau chóng đánh bại Voldemort.

Về phần Hermione, nghĩ tới đây đại não Ann đột nhiên bị đình trệ.

Nàng hẳn sẽ không có chuyện gì, là một trong ba vai chính, hạng nhất trong đám học sinh cùng cấp. Tương lai sau này sẽ lên tiếng thay quyền của các gia tinh, phát triển sự nghiệp đỉnh cao ở Bộ Phép thuật.
Ừm, không sai. Mọi thứ chính là như vậy, một nhân vật nhỏ nhoi như cô không cần thiết phải dính líu vũng nước đục này, tham gia vào trận chiến cuối cùng.

Ý tưởng rất tốt, nhưng trái tim Ann mãi không chịu yên tĩnh, càng lúc càng nhiều đoạn hồi ức nho nhỏ cùng Hermione được tái hiện trong tâm trí.

方易安 (Phương Dịch An)

Ann cầm bút, từng nét từng nét viết lên khoảng giấy trắng, ở một ý nghĩa nào đấy tự nhắc nhở bản thân, chấp nhận rủi ro thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.