----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

Ngày đầu tiên sau kì kết thúc kì nghỉ lễ Phục Sinh, một lô những tờ rơi và thông báo có liên quan đến vô số các nghề dành cho phù thuỷ vẫn xuất hiện trên tấm bảng thông báo của Slytherin, có thể đọc được nội dung trong đó là: Tấc cả các học sinh năm thứ năm cần phải dự buổi gặp mặt với Chủ nhiệm Nhà của mình trong tuần đầu tiên của học kì mùa hè. Thời gian các buổi gặp riêng được liệt kê theo danh sách phía dưới.

Ann ở phòng sinh hoạt chung nghiên cứu những tờ rơi có mang biểu tượng xương và đũa phép bắt chéo nhau của bệnh viện Thánh Mungo.

Fanny ngồi xuống cái ghế tay vịn cạnh cô " Ann, không phải cậu muốn đi theo con đường làm một bác sĩ chứ ?"

Ann liếc nhìn qua Fanny, lắc đầu " Tớ mà làm bác sĩ, dì Diana sẽ càm ràm mất. Tớ chỉ đang nghiên cứu, yêu cầu của các ngành nghề mà thôi."


" Ồ, vậy bác sĩ cần học gì ?"

" Trên này ghi là cần ít nhất điểm "E" trong chứng chỉ NEWT cho các môn Độc dược, Thảo dược, Biến hình, Bùa phép và Phòng chống nghệ thuật Hắc ám."

" Ách, yêu cầu hình như hơi cao thì phải."

Ann gật đầu, đặt tờ này qua một bên, cầm tờ rơi về ngân hàng phù thủy "Có phải bạn đang tìm kiếm một nghề nghiệp đầy thách thức, có cơ hội đi du lịch, phiêu lưu và những khoản thưởng lớn gắn với nhiều nguy hiểm ? Nếu có, hãy cân nhắc đến một vị trí trong Ngân Hàng Phù Thuỷ Gringotts, chúng tôi đang tuyển dụng Nhân viên Môi giới Lời Nguyền, bạn sẽ có cơ hội đi ra nước ngoài..."

" Nghe cái này hấp dẫn nè."

Ann gật đầu " Nội dung đúng là có chút hấp dẫn, nhưng cần phải học Số học huyền bí, chỉ riêng yêu cầu này đã lọc một lượng lớn người, mỗi năm môn này chỉ chọn có 40 người để học thôi."


Ann đặt tờ rơi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế " Còn cậu Fanny ? Tốt nghiệp xong định làm gì ?"

Fanny tùy tiện lật xem những công việc làm có liên quan đến dân Muggle " Giống cậu vậy, kế thừa gia nghiệp..."

Ann bật cười " Nghe giọng điệu này, cậu không thích tiếp quản công việc gia đình à ?"

" Cũng không phải là không thích..." Fanny đặt đống giấy lại vị trí cũ " Chỉ là cảm thấy hơi buồn chán."

Ann có chút tò mò, hơi nghiêng về phía trước " Được rồi, vậy có thể nói cho tớ biết, quý cô Fanny đây hứng thú với chuyện gì chứ ?"

Hơi thả lỏng cơ thể, Fanny dựa ghế, xòe tay ra đếm " Cũng không có gì đặc biệt yêu thích, nhưng tớ rất thích tìm tòi về thời trang, thiết kế bản mẫu, vẽ phác họa, phụ kiện quần áo, Quidditch nữa, còn nhiều thứ lắm."

Ann nhướng mày " Chà chà, xem ra cậu cũng có tiềm năng làm Freelancer đấy."


" Freelancer ?" Fanny có đôi chút hiếu kì " Nghĩa là sao ?"

" Ừm... ý theo mặt chữ." Ann nói " Không nói chuyện này nữa, cậu nói tới Quidditch làm tớ nghĩ ra một cơ hội rất tốt."

" Cơ hội gì ?"

" Cậu thích Quidditch, nhưng không muốn tham gia trực tiếp vào các trận đấu ư ? Bình luận viên do Jordan Lee đảm nhiệm nhưng sau học kì này ảnh tốt nghiệp rồi, cậu hoàn toàn có thể thử vị trí này làm một bình luận viên cho Quidditch."

Hai mắt cô nàng sáng lên " Đề nghị không tệ nha."

" Mai cậu thử nói với giáo sư Hooch xem, học kì này còn hai trận đấu, không chừng có thể tập luyện thử."

" Ừm, hay lắm." Fanny bộ dáng vui sướng, định đứng lên đi chuẩn bị thì đột nhiên nhớ gì đó, ngồi xuống gương mặt tràn ngập tò mò nhìn Ann " Nói nè Ann, gần đây tớ còn một chuyện cảm thấy cực kì cực kì hứng thú !"
" Hở ?"

" Chính là chuyện cậu và Hermione, gần đây tớ quan sát thấy cậu ấy thường nhìn cậu cười, mà hơn nữa, cậu còn đáp lại." Vẻ mặt Fanny như thể sắp có chuyện xảy ra.

" Khụ..." Ann xấu hổ ho khan vài tiếng " Rõ ràng vậy hả ?"

" Không rõ lắm, nhưng tớ phát hiện ra."

Mắt Ann có chút lóe sáng, tay chống lên cằm, có chút mơ màng " Tớ chỉ là có vài suy nghĩ."

" Vụ gì ? Vụ gì ? Mau nói tớ nghe thử, tớ cảm thấy rất hứng thú với chuyện tư vấn tình cảm cho người có EQ thấp như cậu." Fanny trườn người ra trước, bộ dáng hóng chuyện.

Ann liếc nhìn cô nàng xem thường, lười biếng tựa lên ghế.

" Là một ý tưởng táo bạo." Đôi mắt cô hơi mờ mịt " Nhưng tớ thấy cần một ít cơ hội khác, tớ không nắm chắc lắm..."

" Nắm chắc ? Chuyện tình cảm còn cần gì nắm với chắc ?" Fanny hỏi.
" Đây không chỉ mỗi việc yêu đương..." Ann nghĩ tới người nào đó, khóe môi không kiềm được cong lên " Còn rất nhiều thứ về tương lai sau này."

Vào hôm thứ tư cố vấn nghề nghiệp, Ann ở trong văn phòng giáo sư Snape chưa tới hai phút đã rời khỏi, Fanny đang ở ngoài chờ cô tụ hội, hai người chuẩn bị cùng đi tới nhà ăn.

Nhưng vừa quẹo một khúc cua, đã nghe được từ trên lầu truyền xuống tiếng gào thét và bước chân chạy vội.

" Lại có chuyện gì rồi ?" Fanny dùng tông giọng khó chịu không thường thấy.

Ann nhún vai " Tóm lại cứ lên xem đã."

Hai người nhanh chóng lên cầu thang, đi qua hành lang tới chỗ Tiền sảnh, lúc này mới nhận ra mọi người trong trường đa số đều tụ tập lại, đông đúc náo nhiệt giống như đợt giáo sư Trelawney bị đuổi việc.

Bọn học sinh đứng dọc theo vách tường, bao bọc thành một vòng tròn lớn, ở giữa là những giáo viên và mấy con ma. Nổi bật lên trong số khán giả là những thành viên của đội điều tra đặc biệt, tất cả bọn họ trong rất hài lòng với bản thân mình, và cả Peeves đang lượn lờ phía trên đầu thì nhìn chằm chằm vào Fred và George đang đứng giữa vòng vây, vẻ không phạm tội lỗi gì nhưng đang bị dồn vào chân tường.
Fanny và Ann nhìn nhau, ăn ý chen vào đám người.

" Thế nào !" Umbridge nói với vẻ tự hào chiến thắng " Sao hả, các trò nghĩ thật là đáng tức cười khi biến hành lang trường học thành một cái đầm lầy phải không ?"

" Đúng vậy, mắc cười lắm." Fred nhìn thẳng đôi mắt bà ta, không có chút sợ sệt nào.

Filch huých khuỷu tay để tiến lại gần bà Umbridge, gần như phát khóc vì hạnh phúc.

" Tôi đã có văn bản đây, thưa bà Hiệu trưởng." Ông ấy nói với giọng khàn khàn, vẫy vẫy mẩu giấy " Tôi đã có văn bản đây và tôi có sẵn cả những cái roi da, chà chà, hãy để tôi làm việc đó."

" Rất tốt, Argus. Cả hai trò..." Bà nhìn chằm chằm vào Fred và George " Sẽ phải làm quen với những gì đã xảy ra với kẻ làm điều sai trái trong trường của ta."

" Cô thì biết cái gì ?" Fred nói " Em không nghĩ là chúng em sẽ quen với nó."
Anh ấy quay lại nhìn cậu em sinh đôi.

" George." Fred nói " Anh nghĩ là chúng ta đã học đủ rồi."

" Phải, em cũng cảm thấy như vậy." George vui sướng nói.

" Đã đến lúc chúng ta phải thử trí thông minh của mình với phần còn lại của thế giới, em có thấy thế không ?" Fred hỏi.

" Hoàn toàn chính xác." George nói.

Và trước khi bà Umbridge có thể thốt được một lời, bọn chúng giơ đũa phép lên một lượt và cùng nói.

" Chổi lại đây !"

Những cây chổi của Fred và George, vẫn còn bị kéo lê theo dây xích và cái móc sắt mà bà Umbridge dùng để gắn chúng vào bức tường, đang bay rít lên ầm ầm dọc hành lang về phía chủ nhân, chúng rẽ trái, trượt thấp xuống theo cầu thang và dừng ngay lại trước mặt cặp anh em sinh đôi, cái dây xích va vào nhau loảng xoảng ầm ĩ trên sàn nhà lát đá phiến.

" Chúng em sẽ không gặp cô nữa." Fred nói với giáo sư Umbridge, nhún nhún chân trên cây chổi.
" Phải, chúng em sẽ không làm phiền liên lạc với cô nữa." George cũng nói và ngồi lên cây chổi của mình.

Fred nhìn quanh các học sinh đang tụ tập, im lặng và theo dõi chăm chú, anh ấy phát hiện ra Ann, nhìn cô mỉm cười.

" Nếu như có ai muốn mua một cái Đầm lầy bỏ túi, như đã được xem trên gác, hãy đến số 93, phố Diagon Alley. Cửa hàng Phù thủy "Wỉ Woái " nhà Weasley (Weasleys Wizarding Wheezes)." Giọng Fred vang vọng " Nơi trú ngụ mới, cửa hàng của chúng tôi !"

" Giảm giá đặc biệt cho những học sinh trường Hogwart cam kết sẽ sử dụng sản phẩm của chúng tôi để thoát khỏi cái con dơi già này." George chỉ vào Umbridge nói chèn thêm.

" Ngăn bọn chúng lại !" Umbridge gầm lên, nhưng đã quá muộn. Trước khi đội điều tra có thể chặn lại, Fred và George đã thoát ra cửa, lao vọt đến cả 15 feet vào không khí, cái móc bằng sắt lơ lửng một cách nguy hiểm phía dưới.
Fred nhìn ngang qua gian sảnh vào con yêu tinh đang trôi lờ lững ngang tầm với nó ở phía trên đám đông.

" Hãy đưa bà ta địa ngục vì chúng ta, Peeves."

Peeves đột nhiên ngả cái mũ đính chuông từ trên đầu xuống để chào tạm biệt Fred và George, những tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ĩ của đám học sinh bên dưới vang lên, hai người họ bay ra phía các cánh cửa trước đang mở toang dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

" Ôi, hai ảnh ngầu thật đó !" Lúc dùng bữa, Fanny thầm thì với Ann.

Đám Malfoy, Goyle và Crabbe đứng cách hai người không xa, quạo quọ bực tức.

Ann liếc mắt nhìn bọn họ, cười cười " Hai người họ xem như đã giúp tụi mình giảm bớt áp lực trước kì thi này."

Trong những ngày sau đó, câu chuyện về chuyến bay vào tự do anh em Fred và George được kể đi kể lại một cách thường xuyên. Thậm chí ngay cả những học sinh đã tận mắt nhìn thấy sự kiện cũng bị thuyết phục đến mức họ gần như tin là bản thân mình đã nhìn thấy hai anh em sinh đôi dội bom xuống Umbridge từ trên cây chổi và trút xuống bà ta như mưa những quả bom phân trước khi thoát khỏi các cánh cửa.
Hậu quả tức thì của chuyến đào thoát đó là một làn sóng bất tận những cuộc tranh luận về việc bắt chước bọn họ. "Đôi lúc, tớ thực sự muốn nhảy lên cây chổi và chuồn khỏi nơi này." Hoặc là "Chỉ cần thêm một buổi học thế này nữa thôi, là tớ sẽ đi theo con đường của anh em nhà Weasley."

Chắc không ai có thể sớm lãng quên cặp song sinh này.

Chỉ có điều, bọn họ không để lại chỉ dẫn làm thế nào có thể thoát khỏi cái đầm lầy bây giờ đang nằm chình ình trong cái hành lang ở tầng thứ năm của cánh nhà phía Đông. Người ta thấy Umbridge và Filch đã cố thử rất nhiều cách khác nhau để làm nó biến mất nhưng chẳng thu được thành công nào. Cuối cùng, khu vực đó được chăng dây khoanh lại và thầy Filch, với hàm răng nghiến kèn kẹt, đành phải nhận lãnh nhiệm vụ chèo thuyền chuyên chở học sinh băng qua cái đầm lầy đó đến lớp học.
Tiếp theo là hai cái lỗ in hình cái chổi trên cánh cửa văn phòng Umbridge, qua hai lỗ đó, những cây chổi nhãn Cleansweeps của Fred và George đã xông pha để trở về tái hợp với chủ nhân của nó. Thầy Filch đã phải gắn một cánh cửa mới để thay thế.

Bất chấp tấm gương của Fred và George, một số lượng lớn các học sinh hiện vẫn đang ganh đua nhau để chiếm vị trí đang bị bỏ trống... trở thành người Đầu têu cho các trò quậy. Mặc dù cánh cửa mới đã được thay thế, nhưng ai đó vẫn nhét được một con Đào mỏ vô văn phòng của bà Umbridge, con vật đó xáo tung cả căn phòng lên để tìm những đồ vật lấp lánh, nó lao vào bà Umbridge khi bà ta bước vào và cố gắng giật những cái nhẫn ra khỏi những ngón tay ngắn chủn lủn của bà ta.

Bom Phân và Đạn nhựa thối rơi như mưa trên các hành lang, đến mức học sinh hình thành một thói quen là tự ếm bùa Đầu Bong Bóng cho mình trước khi rời khỏi lớp học để đảm bảo có đủ không khí trong lành, mặc dù những quả bóng đó làm cho bọn chúng có bề ngoài kì cục trông như là đang đội trên đầu những cái bể cá lộn ngược.
Thầy Filch lảng vảng trong các hành lang, tay lăm lăm một cây roi ngựa, cố gắng đến tuyệt vọng để bắt được những kẻ vi phạm, nhưng vấn đề là ở chỗ có quá nhiều những kẻ đó khiến thầy không biết xoay xở như thế nào. Đội điều tra cố gắng giúp đỡ, nhưng luôn có những thứ dị thường xảy ra với những thành viên của đội đó. Có một lần vào bữa sáng, Ann tận mắt thấy Malfoy đi ở hành lang bị ném trúng quả bom phân, cũng còn may lúc đó cô không gia nhập vào tổ điều tra này.

Có thể thấy rõ là Fred and George đã kịp bán rất nhiều hộp Ăn Vặt Cúp Cua (Snack Skiving) trước khi chuồn khỏi Hogwarts.

Umbridge bước vào một lớp học, đã thấy các học sinh đang bị ngất, nôn mửa, thậm chí là cơn sốt trầm trọng hay máu chảy không ngừng từ cả hai lỗ mũi. Bà ta điên lên vì giận dữ và bất lực, cố gắng tìm ra nguyên nhân của những triệu chứng không thể giải thích đó, nhưng đám học sinh vẫn cứng đầu cứng cổ nói với bà ta là bọn chúng đang phải chịu một thứ triệu chứng được gọi nôm na là "Triệu chứng Umbridge". Sau khi phạt cấm túc bốn lớp liên tiếp mà vẫn không thể khám phá ra bí mật của bọn họ, bà ta buộc phải từ bỏ công cuộc điều tra và cho phép hàng loạt học sinh bị chảy máu, ngất và nôn mửa rời khỏi lớp học.
Tuy nhiên, không chỉ những người sử dụng hộp Snackboxes là đang thi nhau sử dụng để trốn học, con yêu tinh Peeves có vẻ đã khắc sâu những lời của Fred vào tận tim. Cười khúc khích điên khùng, lượn lờ khắp trường, lật tung những cái bàn, làm nổ tung những cái bảng đen, làm đổ những bức tượng và cái bình, còn có hai lần nhốt bà Norris vào trong một bộ áo giáp, khiến cho khi được thầy giám thị Flich cứu thoát đã gào lên ầm ĩ.

Peeves đập tan thành từng mảnh các đèn lồng và thổi tắt những cây nến, tung hứng những cây đuốc cháy bùng bùng trên đầu các học sinh đang kêu thét lên, làm cho những đống giấy da được xếp gọn ghẽ rơi đổ vào đống lửa hay quẳng ra ngoài cửa sổ, gây ra một trận lũ lụt ở tầng hai khi nó mở tất cả các vòi nuớc trong phòng tắm, thả một túi đầy nhện đen ngay giữa Đại sảnh trong lúc cả đám đang ăn sáng, khi nào nó muốn xả hơi thì nó tiêu tốn hàng giờ đồng hồ trôi lẵng nhẵng sau bà Umbridge và búng lưỡi khinh bỉ rất to mỗi khi bà ta nói.
Không ai trong số giáo viên, ngoại trừ thầy Filch có vẻ muốn nhấc tay giúp bà ta.