-------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-------------------------------------------------------

" Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi

Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất

Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:

Chúng tôi lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm

Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm

Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy

Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối

Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại. "

" Ầy...." Ann ngáp dài, trước mặt cô là vẻ nôn nóng của Hermione, Ron, Harry còn có vẻ hứng thú của Fanny.

" Vào cuối tuần như vậy, mấy cậu lôi tớ từ trên giường dậy chỉ vì nói về cái hạng mục thi đấu thứ hai ?" Ann bất mãn nói.

" Ann, chuyện này rất quan trọng." Hermione dùng lí lẽ chính đáng nói.

" Hôm nay không phải cách ngày thi đấu thứ hai chỉ còn một tuần sao ? Thời gian trước lâu như vậy mấy cậu dùng để làm gì ?" Ann buồn bực nói.


Ron và Hermione nhìn về Harry, cậu ta chỉ có thể ngượng ngùng nói " Tháng trước tớ mới biết được hạng mục thi đấu thứ hai, ba bọn tớ đã kiếm sách ở thư viện gần cả tháng rồi."

" Nhưng ở thư viện không có biện pháp hữu hiệu gì..." Hermione nói, nàng không muốn chấp nhận trong thư viện lại không có đáp án.

Ann nghe Hermione nói, liền hiểu niềm tin của nàng đối với thư viện rất lớn " Sách cũng không phải không có, chẳng qua là do mấy cậu tìm không đúng chỗ mà thôi."

Hermione ánh mắt lóe sáng, hỏi " Thật chứ ? Mình biết ngay trong sách sẽ có đáp án mà, nhưng là sách nào vậy ?"

" «Đặc tính của những Sinh vật Huyền bí sống dưới biển Địa Trung Hải» có giới thiệu một loại thực vật Cỏ Mang cá, ăn vào sẽ làm con người ta có thêm mang và vây của cá để có thể bơi và thở được ở dưới nước, duy trì tầm khoảng một giờ. Mà nói ra thì, hai tháng trước tớ có nhìn thấy Neville đọc cuốn này, mấy cậu có thể mượn đọc."


" Quả nhiên, mọi vấn đề đều có giải đáp trong sách." Hermione vui vẻ nói.

" Giáo sư Sprout có gieo trồng loài thực vật này không ?" Harry hỏi.

Ann lắc đầu " Theo tớ biết thì là không có. Nhưng mà tớ đã từng thấy nó trong văn phòng của chủ nhiệm, thầy ấy cái loại thực vật này..." Nhìn đến vẻ mặt Harry thay đổi, Ann không quan tâm nhún vai " Không cần khẩn trương, cũng không bảo cậu đi tìm giáo sư Snape, cậu hoàn toàn có thể viết thư đến Nhà Bào Chế ở Hẻm Xéo mua một phần, giá cả theo tớ nhớ là tầm 15 Galleons, có hơi mắc tí nhưng cậu chắc là đủ sức mua."

Ron nghe tới một loại thực vật mà có giá tới 15 Galleons thì kinh ngạc há to miệng, khoa trương nói " Tớ tình nguyện tìm Snape xin một phần..."

" Là giáo sư !" Fanny ở bên cạnh bổ sung.

Harry tràn ngập vui vẻ " Thật tốt quá, cám ơn cậu Ann.... Bây giờ mình lập tức nhờ Hedwig gửi tin đến Hẻm Xéo."


Hermione lấy giấy da và bút lông ngỗng từ cặp sách ra " Cho bồ mượn giấy bút nè, trực tiếp viết liền đi."

" Mấy cậu ba người bắt Fanny kêu tớ sớm như vậy, hẳn là nên nói với cậu ấy một tiếng cám ơn đi, cậu ấy chính là mạo hiểm lắm mới dám kêu tớ đấy. Còn nữa, lần sau đừng kêu tớ dậy sớm như vậy, được chứ ?" Ann duỗi người ngó ra ngoài cửa sổ, chỗ này là phòng học trống lầu ba, có một tấm cửa kính lớn nhìn thông qua cửa sổ có thể thấy được khu rừng Cấm đối diện, vừa lúc ánh mặt trời chiếu xuống, tuyết đọng lại trên cây dần tan chảy.

Ron đỏ mặt nghiêm túc nói cám ơn với Fanny, cô nàng đáp trả lại " Nếu đây là lời cám ơn nghiêm túc của cậu, thì sau này khi gọi chủ nhiệm nhà bọn mình làm hơn thêm giáo sư vào."

Fanny đặc biệt không thích điểm này ở Harry và Ron, cậu ta nghe xong ngay tức khắc gật như gà mổ thóc.
" Đã lỡ rời giường, không thể nào lười biếng thêm nữa." Ann cảm thán, từ trong cặp sách móc ra một đống thư cùng sấp giấy trắng dày, nội dung bên trong đều là biểu đồ và những tin tức, bảng biểu được cắt dán từ tạp chí, báo giấy mỗi ngày.

Hermione ở trong thư viện thường xuyên cùng Ann làm bài tập, đã gặp qua mấy lần cô sửa soạn thư từ cùng những hạng mục số liệu, nàng cũng biết Ann là đang chuẩn bị khi trưởng thành tiếp nhận công việc của gia tộc.

Một tuần rất mau trôi qua, hạng mục thứ hai của Thi đấu Tam Pháp thuật đến hẹn lại xuất hiện.

" Mọi người nghe rõ chứ, các dũng sĩ của chúng ta đã vào vị trí xuất phát. Ta huýt sáo một tiếng hạng mục thứ hai sẽ lập tức bắt đầu. Bọn họ có thời gian trong vòng một tiếng đồng hồ, giành lại món đồ của mình đã bị cướp mất."
Tiếng huýt sáo vang vọng trong không khí, cả khán đài cũng sôi trào cuồng nhiệt.

Ann nhìn qua khán đài nhà Gryffindor nghi hoặc hỏi " Sao lại không thấy Hermione, theo lí thuyết cậu ấy không thể nào bỏ lỡ cuộc thi đấu của Harry chứ ?"

" Ron cũng không thấy ? Hai người họ đâu rồi ? Vấn đề ở hạng mục thứ hai không phải giải quyết ổn thỏa rồi ư ? Đây là phần thi thứ hai của bạn tốt của họ mà ?" Fanny cũng rất thắc mắc, không thể nào nghĩ ra lí do vì sao họ không có mặt.

Một suy nghĩ chợt lóe ngang qua đầu Ann, một hình ảnh bỗng chốc xuất hiện, đó là loạt tình tiết trong phim điện ảnh đời trước đã từng xem Harry Potter và Bảo bối Tử thần, Hermione và Ron ở bờ sông ôm hôn nhau.

Ngọn lửa phẫn nộ không biết từ đâu xuất hiện trong tâm trí Ann, cô không khỏi vẩn vơ suy nghĩ tới hình ảnh Ron và Hermione có khả năng đang ở chỗ nào đấy vui vẻ trò chuyện, nên đã bỏ lỡ trận đấu thứ hai của Harry. Cho dù là đã có biện pháp để giải quyết vấn đề bọn họ cũng không cần không lo lắng cho Harry như vậy chứ.
Bang bang bang ! Một giọng nói từ lí trí của Ann phát ra.

Nghĩ ngợi cái gì vậy, cho dù cuối cùng bọn họ ở bên nhau thì liên quan gì tới cô chứ ? Bọn họ bỏ lỡ trận đấu của Harry thì ảnh hưởng gì tới cô ? Dù sao đây cũng là bạn tốt của họ đâu phải là cô.

Một giọng nói khác lại vang lên trong lòng, ở chung lâu như vậy rồi, cũng có thể coi như bạn bè bình thường, hiểu biết cũng rất rõ, chẳng lẽ cô không cảm thấy người lóc chóc như Ron không xứng với Hermione sao ?

Xứng hay không xứng, cũng là chuyện riêng hai người của cậu ta và nàng.

" Ann ?" Fanny duỗi tay quơ quơ trước mặt Ann " Cậu sao lại ngơ ngơ ra rồi ?"

" Hả ...." Ann định thần, cười cười tự chế giễu bản thân, chuyện của vai chính cô nhọc lòng quan tâm làm gì chứ.

" Không có gì, bọn họ nhảy vào trong hồ bao lầu rồi ?"
Fanny nghi hoặc liếc nhìn Ann, cũng không nói gì nhìn thoáng đồng hồ " Khoảng chừng năm phút..."

" Năm phút ?" Ann bình tĩnh nhìn chăm chăm mặt hồ " Sẽ không bắt tụi mình nhìn vào mặt hồ này một tiếng đồng hồ chứ ?"

" Đương nhiên là không.... Cậu xem." Fanny chỉ tay qua bên hàng ghế trọng tài.

Dumbledore đứng ở ghế chính giữa, tay cầm đũa phép cùng Karkaroff và bà Maxime thương lượng cái gì đấy, hình như ba người nhất trí tán thành, gật đầu sau đó cùng rút đũa phép chỉ vào mặt hồ. Trên mặt hồ lập tức hiện bốn vòi rồng phun nước, ở chính giữa là bốn tấm kính làm từ nước xoáy tròn, hình ảnh của mấy vị dũng sĩ xuất hiện trên đó.

Trận reo hò, hoan hô nhiệt liệt từ khán đài.

" Ồ, ra là cũng giống tương tự thi đấu phát sóng trực tiếp..." Ann nói.

Trôi qua tầm hơn 40 phút, trên tấm kính bằng nước chỉ thấy rong rêu. Chỉ còn lại gần 10 phút thì tấm kính bên Harry hiện lên hình ảnh khác biệt, đám đông người cá đang bồng bềnh trước những ngôi nhà xây ngăn nắp trông như bản sao dưới nước của một khu chợ làng. Một dàn đồng ca người cá đang hát ở chính giữa, kêu gọi các quán quân tiến về phía họ, và đằng sau lưng họ có một bức tượng thô thiển của một người cá khổng lồ được đẽo ra từ một tảng đá cuội. Có bốn người bị trói chặt vào đuôi của bức tượng người cá khổng lồ đó.
Ron bị cột chặt giữa Hermione và Cho chang. Còn có một cô gái khác nữa, trông chỉ chừng tám tuổi, có mái tóc mây óng ánh bạc, cả bốn người này đều có vẻ đang ngủ rất say. Đầu của họ ngoẹo xuống vai, và từng chuỗi bong bóng cứ thoát ra từ miệng.

" Thì ra họ ở dưới đáy hồ !" Fanny kinh ngạc nói.

Ann trong nháy mắt nhìn thấy Hermione, bỗng nhiên cảm thấy gió thổi mang theo hơi nước từ hồ nước cũng không lạnh rét, ẩm ướt đáng ghét như mọi lần nữa, thay vào đó là mát lạnh, sảng khoái như vừa cắn một que kem.

Nhưng lời nói ngay sau đó của Fanny làm tâm tình của Ann kém đi rất nhiều.

" À, tớ hiểu được lời bài hát trong quả trứng vàng rồi. Không thể ca hát trên mặt đất ý nói là người cá. Còn cướp lấy cái quý giá mà bọn họ nhớ ứng với bốn người bị trói trên cột của bốn dũng sĩ, Cho Chang và Cedric, cô gái tóc bạc hẳn là em gái của Fleur, Ron với Harry và Hermione với Krum. Lần này Thi đấu Tam Pháp thuật được thiết kế rất liền mạch, cứ một trận lại nối một trận." Fanny cảm thán.
Mười phút rất nhanh trôi qua, Harry thành công cứu được Ron, Krum cũng cứu được Hermione và Cedric thì cứu Cho Chang nhưng Fleur bởi vì bị lũ thủy quái cuốn lấy nên không thể cứu em gái mình, mà Harry giây phút cuối lại phát huy tinh thần hiệp nghĩa, quay lại cứu em gái Fleur, Gabrielle.

Phút cuối Harry ngoi đầu lên mặt hồ, khán đài đều là tiếng hô hào, cổ vũ, ai nấy đều nhiệt tình đứng lên, đương nhiên đám Malfoy là ngoại lệ, nó cứ nhìn chằm chằm mặt hồ vẻ mặt không tốt lành gì.

" Harry giỏi quá !" Fanny cũng vỗ tay hoan hô Harry " Ann, cậu thấy..." Nói chưa xong thì bên cạnh đã không thấy ai.

" Đi đâu rồi ?"

Ann chạy một mạch như điên tới dàn ghế giám khảo bên bờ hồ, bà Pomfrey đang ôm đống khăn, cô đặt tay lên một giá gỗ, bên trên đặt không ít bình thuốc.

" A, là Ann, tốt quá, trò mau lại đây, có thể giúp ta chút chứ ?" Bà Pomfrey không giấu được nôn nóng và lo lắng nhìn đám người đang từ trong hồ bơi về.
Ann thở hổn hển gật đầu, nhận lấy mấy cái khăn từ tay bà Pomfrey. Qua loa, có lệ nhét vào tay Krum, sau đó kéo Hermione qua nhanh chóng trùm nàng kín mít bằng hai cái khăn lông.

" Còn lạnh không ? Có chỗ nào không thoải mái không ? Không bị thương ở đâu chứ ?" Ann hỏi một tràng dài, cũng không ý thức được chính mình đang lo lắng.

Hermione vừa đến bên hồ liền thấy Ann chạy về phía mình, nàng cũng không giấu được ý cười trên mặt lắc đầu " Không bị thương đâu hết, cũng không có chỗ nào không thoải mái, Ann, mình khỏe lắm."

" Thật không đó ?" Ann hoài nghi hỏi, dìu Hermione đi qua chỗ bà Pomfrey " Bọn họ vậy mà lại để cậu ngâm mình trong hồ nước ngày trời tháng hai lâu đến vậy !"

" Ann, mau giúp ta đưa mấy phần thuốc chống cảm lạnh cho bọn họ." Bà Pomfrey đang giúp Cedric và Cho Chang kiểm tra thì quay đầu lại dặn dò.
" Dạ vâng ạ." Ann lấy khăn lông từ tấm giá đỡ gần đó, chụp lên đầu Hermione, tóc nàng vẫn luôn nhỏ nước " Mau lau khô đi, nếu không sẽ cảm mạo đấy."

Một con bọ nước bị chiếc khăn ụp lên, từ trong mái tóc bết nước của Hermione bay ra, Ann nhíu mày nhìn chằm chằm nó.

Thuần thục bày biện mấy cái ly, tốc độ mau lẹ đổ bình thuốc còn đang nóng đỏ chia đều vào.

Đưa ly đầu tiên cho Hermione, còn tùy ý móc một viên kẹo ngọt trong túi ra " Uống một hơi hết sạch, vị thuốc này cay lắm, nhưng mà cậu uống xong thì ăn một viên kẹo sẽ đỡ hơn nhiều..."

Tiện tay đưa ly còn lại cho Krum, không thèm đếm xỉa anh ta, cô đi tới chỗ bà Pomfrey cầm mấy ly nước thuốc theo thứ tự phân phát, cuối cùng là của Ron, ly này chỉ có một nửa nước thuốc.

"Cậu đã cứu Gabrielle." Fleur kích động ôm chầm lấy Harry vừa lên bờ " Mặc dù nó không phải là con tin của cậu."
" Ừ !" Harry nói.

Fleur cúi xuống, hôn lên má của Harry, mỗi bên hai cái, hai má cậu ta nhanh chóng nóng bừng lên. Sau đó, Fleur nói với Ron " Và cậu nữa, cậu cũng giúp đỡ..."

"Ừ, ừ..." Ron có vẻ cực kỳ hy vọng được khen thưởng, gật gù " Có giúp một chút..." Fleur cùng tiến lại hôn lên má cậu ta mấy cái.

Ann giành lấy ly nước thuốc Ron đã uống xong, số lượng cũng không nhiều lắm để phân phát đầy đủ cho mọi người.

" Ngại quá, cần phải lấy lại ly." Ann lạnh nhạt nói.

" Harry và Ron đã cứu em gái của Fleur hả ? Có chuyện gì xảy ra vậy ?" Hermione nhìn Ann bên phía giá gỗ sắp xếp mấy cái ly hỏi.

Ann bắt đầu kể cho Hermione quá trình xảy ra sự việc.

Lúc công bố điểm số, Harry tuy rằng đi lên sau cùng nhưng hành vi tốt đẹp được ca ngợi nên đã chiến thắng hạng mục thứ hai. Trước mắt thì cậu ta và Cedric đang cùng đứng hạng nhất, hạng nhì là Krum và Fleur ở vị trí thứ ba.