Hai năm sau, tại Đài Loan.

“Ô ô ………….. không thể tưởng tượng được Tiểu Ưu nhà chúng ta nghỉ làm, lại có đứa trẻ nha.” Liễu Tâm Tâm uống nhẹ hớp trà, lành lạnh nói.

Nói xong còn liếc nhìn người phụ nữ trước mặt – Đinh Tiểu Ưu.

Người phụ nữ này thật là vô cùng thiếu suy nghĩ, thậm chí ngay cả lời nhắn cũng không để lại liền biến mất hai, ba năm, nếu không phải lần này trên đường gặp lại, cô cho là bạn tốt của mình đã biến mất rồi!

Tiểu Ưu biến mất lâu như vậy, không nghĩ tới gặp lại, cư nhiên đã trở thành mẹ trẻ con rồi! Cả kết hôn cũng không nói với cô, uổng phí giao tình của các cô trước kia tốt như vậy. . . . . .

"Trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không rõ ràng được." Biết bạn tốt trong lòng đang thầm oán cái gì, Đinh Tiểu Ưu thản nhiên cười đáp.

Lúc trước rời khỏi Đằng Mộc gia trở về, cô cũng không có cùng những người khác liên lạc, lén lút quay về Đài Loan dưỡng thai.

Duy nhất liên lạc , chính là người đang than chính mình lâu rồi chưa liên lạc. . . . . .

"Đừng tưởng rằng như vậy là có thể tránh được một kiếp! Lời nhắn thì sao, cậu cũng phải cho mình biết rõ ràng!" Liễu Tâm Tâm ra vẻ hình dáng hung ác, để đòi quyền lợi được biết.

"Dạ dạ dạ." Đinh Tiểu Ưu gật đầu, đối bạn tốt tỏ vẻ nhất định sẽ thẳng thắn.

"Còn có, cậu vì sao cho tới bây giờ cũng chưa nói cho mình biết, cậu có huyết thống Nhật Bản?" Liễu Tâm Tâm nhìn kiểu kiến trúc nhà này, nghe Đinh Tiểu Ưu dùng lưu loát tiếng Nhật cùng người nhà nói chuyện, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Biết nhau lâu như vậy, Tiểu Ưu cho tới bây giờ chưa hề đề cập qua cô có huyết thống Nhật Bản, nhưng lại biểu hiện ra bộ dạng không hiểu tiếng Nhật, thái độ cực đoan chán ghét tiếng Nhật, kết quả tiếng Nhật của cô so với ai khác còn tốt hơn!

"Mình thật ra là người Nhật Bản." Đinh Tiểu Ưu nhún nhún vai.

Cô từ nhỏ cũng rất chán ghét huyết thống Nhật Bản của mình, cũng hiểu được không có gì hay để nói .

Nếu không gặp Đằng Mộc Bác Chính Nhất, cô căn bản là sẽ không trở về thừa nhận mình là người Nhật Bản.

"Cái gì? Cô nàng kia còn thường thường mắng chửi người Nhật Bản, đây không phải là đang mắng . . . . . ." Liễu Tâm Tâm nói còn không có nói xong, nhìn Đinh Tiểu Ưu với ánh mắt vô cùng hung tợn, cô thực thức thời quyết định không hề nói tiếp.

"Kỳ thật sự tình chính là. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu đơn giản chặn chỗ hiểm yếu đem bối cảnh thân thế nhà mình nói ra một chút.

"Mệt cậu có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy! Cậu không biết gia thế của cậu có bao nhiêu hiển hách sao?" Liễu Tâm Tâm không dám tin hô to.

Địch thị nha! Khi cô học đại học có một giáo sư là chuyên gia nghiên cứu quý tộc Nhật Bản, luôn luôn tiếc nuối mà ở khắp nơi tìm không thấy Địch Thị gia tộc ở đâu. Nếu giáo sư kia biết hậu nhân Địch thị ở ngay tại Đài Loan đây, chỉ sợ vui quá đến phát bệnh!

"Có gì đặc biệt hơn người ? Chẳng lẽ đi ra ngoài giảng một chút gia tộc của mình có vĩ đại thế nào, sẽ có Tiền Tiến trướng? Còn chuyện huyết thống tinh thuần , trừ điểm đem máu đi bán là có thể kiếm nhiều tiền sao? Tâm Tâm, cậu suy nghĩ nhiều quá !" Đinh Tiểu Ưu vẫn là một bộ dạng không có gì ghê gớm.

Nếu bối cảnh gia tộc trọng yếu như vậy, vì sao Đằng Mộc Bác Nhất còn có thể luân lạc tới phải tuyên bố gia nghiệp đóng cửa đâu?

Liễu Tâm Tâm vô lực nghe, trong lòng nghĩ: Tiểu Ưu quả nhiên không thay đổi, nói chuyện vẫn là trực tiếp như thương nhân!

"Được rồi! Không cùng cậu nói chuyện này nữa, cậu nói cho mình biết trước đi, chồng cậu là ai? Mình tới cả buổi, như thế nào mà không thấy được hắn?" Liễu Tâm Tâm tò mò nhìn chung quanh, chính là không thấy được tấm hình kết hôn hay hình chụp chung nào cả.

Đinh Tiểu Ưu thật là không biết làm sao nói, chính là chỉ chỉ ngón áp út trống rỗng chính mình.

"Cái gì? Cậu không phải là. . . . . ." Liễu Tâm Tâm lại là kêu to một tiếng.

"Tiểu thư, chú ý hình tượng!" Đinh Tiểu Ưu tức giận nhìn người từ trước đến nay lấy hình tượng minh tinh nổi tiếng Liễu Tâm Tâm, có thể không hề để ý mà kêu rống lên.

"Cậu có ý tứ là ──" Liễu Tâm Tâm lại lần nữa kêu to.

"Uh hừ."

" Cha đứa bé là …kia?" Liễu Tâm Tâm thử hỏi.

Lão thiên gia a! Đánh chết bọn ta không thể tin được chuyện này. . . . . Tiểu Ưu cư nhiên sẽ chọn làm bà mẹ độc thân? !

Tiểu Ưu như vậy khôn khéo giỏi giang lại thông minh, cho tới bây giờ đều không cho chính mình chịu thiệt , hiện tại cư nhiên hội ──

"Mụ mụ. . . . . ." Lúc này vừa vặn một thanh âm của trẻ con truyền đến, một cậu bé nho nhỏ tuấn mỹ chập chà chập chững đi tới, một bộ dạng còn buồn ngủ.

"Bác Chính ngoan. Như thế nào không tiếp tục ngủ đi?" Đinh Tiểu Ưu ôn nhu ôm con trai.

"Ngủ không được. . . . . . Ầm ỹ. . . . . ." Tiểu Bác Chính lắc lắc đầu.

Đinh Tiểu Ưu ném ánh mắt nhìn Liễu Tâm Tâm một cái "Ai kêu cậu vẫn rống lên như quỷ kêu vậy", Liễu Tâm Tâm thực thông minh giả làm như không thấy được.

Uhm . . . . . Không thể trách cô được nha, ai kêu từ lúc gặp lại Đinh Tiểu Ưu lập tức cho cô quá nhiều kinh ngạc không thôi!

"Bác Chính, kêu dì Liễu, dì là bạn tốt của mẹ nha!" Đinh Tiểu Ưu nhẹ nhàng đặt con trai xuống, muốn con trai mở miệng chào.

"Dì a." Tiểu Bác Chính thật khéo biết điều, một chút cũng không có so đo giấc ngủ trưa bị Liễu Tâm Tâm đánh thức, ngọt ngào như mật kêu.

"Bác Chính ngoan nha." Ô ô. . . . . . So với con trai của cô còn nhu thuận. . . . . . Đáng tiếc cô không có con gái, bằng không liền có thể đem con gái đưa cho Tiểu Bác Chính . . . . . . Liễu Tâm Tâm ai oán mà nghĩ .

Hắn thật sự thật đáng yêu nha! Hơn nữa bộ dạng thật tuấn mỹ, thật có hơi thở quý tộc ──

Đợi chút! Quý tộc hơi thở?

Uhm, cô như thế nào cảm thấy Bác Chính mặt rất giống người nào đó, một khuôn mặt rất nhiều năm trước đã gặp qua . . . . . .

"Mụ mụ, Bác Chính tìm bà ngoại, được không?" Tiểu Bác Chính nói chuyện còn không phải thực vui sướng, nhưng vẫn rất lễ phép như trước.

"Được."

" Tiểu Ưu, mình như thế nào cảm thấy Bác Chính bộ dạng rất giống cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . ." Nhìn đến Tiểu Bác Chính rời đi, Liễu Tâm Tâm liền mở miệng hỏi .

"Hắn." Đinh Tiểu Ưu rất rộng rãi thừa nhận.

Phụ thân của Bác Chính chính là Đằng Mộc Bác Nhất, cô tuyệt không cảm thấy này có cái gì phải giấu diếm . Huống chi cô quyết định rời khỏi Đằng Mộc Bác Nhất không phải bởi vì hiểu lầm, cô chính là cho rằng nếu như cô rời đi, có lẽ sẽ làm cho Đằng Mộc Bác Nhất càng toàn tâm toàn ý xử lý vấn đề của tập đoàn, như là cô mới bắt đầu, vốn không có đáp ứng theo Sa Dã Gia biến mất trong cuộc sống của Đằng Mộc Bác Nhất .

"Như thế nào phát sinh ?" Liễu Tâm Tâm càng hỏi rõ.

Lúc trước Tiểu Ưu không phải thực chán ghét Đằng Mộc Bác Nhất sao? Tình huống làm sao có thể 180° chuyển biến, hai người còn có kết tinh tình yêu ? !

"Sự tình là như vậy. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu chậm rãi giải thích.

"Thiếu gia, căn cứ điều tra, Tiểu Ưu tiểu thư là trở về nam bộ cùng với người nhà ở cùng nhau." Cung Bổn cung kính báo cáo.

Thật tốt quá! Cách xa hai năm, thiếu gia cuối cùng đã muốn nghênh đón Tiểu Ưu tiểu thư trở lại!

Bọn họ chờ đợi ngày này đợi thật lâu!

Ở công ty muốn tuyên bố tin tức giả đóng cửa xí nghiệp, Tiểu Ưu tiểu thư liền đột nhiên không thấy, chỉ để lại một phong thư cho thiếu gia.

Bởi vì Tiểu Ưu tiểu thư đột nhiên rời đi, cậu chủ lại lo sách lược đối phó nhà Vùng Đồng Hoang. Mà chờ sự tình xử lý xong, Cậu chủ cũng không còn vội vã đi tìm Tiểu Ưu tiểu thư trở về.

Qua lâu như vậy, rốt cục. . . . . .

"Cung Bổn, anh sẽ giúp tôi làm một ít chuyện, thuận tiện kêu Kỷ Tử hỗ trợ." Suy tư trong chốc lát, Đằng Mộc Bác Nhất đối Cung Bổn chỉ đạo.

Có một cô gái nhỏ hẳn là bị giáo huấn rồi!

Cư nhiên như vậy không tin năng lực của anh? Lưu cái phong thư, muốn hắn chuyên tâm xử lý chuyện của công ty, cô sẽ quay về Đài Loan chờ anh tới đón, quá đáng hơn là còn mạnh miệng nói cô chỉ chờ hai năm!

Người phụ nữ nhỏ bé này cũng thật sự rất xảo quyệt . . . . . .

Càng quá đáng là, Tiểu Ưu vẫn là dùng tiếng Nhật viết lá thư này ── Nguyên lai cô từ đầu tới đuôi đều biết tiếng Nhật, còn cố ý giả như không hiểu!

"Cậu chủ, như vậy không tốt sao!" Cung Bổn sợ cậu chủ giận quá mức, Tiểu Ưu tiểu thư đến lúc đó không trở lại sao làm sao đây?

"Đừng lo lắng, tôi đều có đúng mực."

"Dạ" nếu cậu chủ nói như vậy, Cung Bổn cũng không nên nói thêm gì nữa.

"Cung Bổn, anh không có biết Tiểu Ưu biết tiếng Nhật sao?" Biết Cung Bổn trong lòng vẫn là cảm thấy không ổn, Đằng Mộc Bác Nhất lộ ra trò đùa dai tươi cười, đem thư của Đinh Tiểu Ưu đưa cho Cung Bổn xem.

"Cái gì? !"

Cung Bổn vừa đọc, quá sợ hãi.

Này Tiểu Ưu tiểu thư thức sự quá đáng, cư nhiên như vậy lừa gạt hắn!

Hại lúc trước hắn cũng không dám giảng gì đó rất thâm thuý, hai năm qua còn đi học kia Trung văn khó đến chết !

Này. . . . . . Này thức sự quá đáng mà!

Cậu chủ quả nhiên làm đúng, hẳn là nên chỉnh Tiểu Ưu tiểu thư một chút!

Phải là nơi này đi?

Kỷ Tử đứng ở trước đại môn Đinh gia sờ đầu sờ tai. Đây là lần đầu tiên cô tới Đài Loan, căn bản không biết thế nào.

Tài xế xe taxi nói là nơi này, đã kêu cô xuống xe ; nhưng là nơi này thoạt nhìn tuyệt không giống có chuông cửa, đây rốt cuộc muốn như thế nào có thể gọi cửa đây

Ngay tại thời điểm Kỷ Tử buồn rầu làm sao tìm được chuông cửa, một đứa bé trai đột nhiên cười hì hì từ bên trong vọt đi ra.

"Bác Chính!" Đinh Tiểu Ưu một bên hô to, vừa đi theo đuổi tới."Như vậy sẽ cảm lạnh , mặc áo khoác vào!"

"Tiểu thư!" Kỷ Tử thật cao hứng lớn tiếng hô.

Cũng may tiểu thư hoàn hảo vọt ra, như vậy cô cũng không cần tìm chuông cửa.

Thật tốt quá!

"Kỷ Tử?" Đinh Tiểu Ưu kinh ngạc nhìn Kỷ Tử, trong lòng có điểm không rõ ràng lắm, chính mình nên vui vẻ mà vẫn là thất vọng.

Cũng đã hai năm rồi, nói cô không lo lắng Đằng Mộc Bác Chính không có tới đón cô, đó là giả dối. Bây giờ nhìn đến Kỷ Tử xuất hiện, gần nhất Kỷ Tử là cố nhân, nhìn đến cố nhân luôn vui vẻ ; thứ hai Kỷ Tử là Đằng Mộc gia nhân, đây là không phải ý tứ hàm xúc Đằng Mộc Bác Nhất đã vừa đến Đài Loan đón cô?

Nhưng là, nếu như là như thế, vì sao người đàn ông kia đâu mà không đến nhà mình?

"Tiểu thư, đã lâu không gặp! Cô khỏe không?"

Nhìn đến Đinh Tiểu Ưu làm cho Kỷ Tử rất vui vẻ, cô khó được ném vứt bỏ rụt rè cùng nghiêm cấm từ trước đến nay, nắm tay Đinh Tiểu Ưu cười hỏi.

Hai năm không thấy, tiểu thư thật sự là càng ngày càng đẹp!

Nhìn đến Kỷ Tử nhiệt tình như vậy, Đinh Tiểu Ưu quyết định mặc kệ như thế nào, hay là trước nghênh đón Kỷ Tử nói sau.

"Kỷ Tử, chờ tôi với, tôi đi trước đem con tôi bắt trở lại!" Dứt lời, Đinh Tiểu Ưu hướng phía trước chạy ra nguyên bản còn cùng cô chơi trốn tìm, nhưng Bác Chính bây giờ dừng lại xem cô cùng Kỷ Tử nói chuyện liền một phát bắt được.

"Bắt được con rồi!"

"A. . . . . . Mụ mụ gạt người!" Tiểu Bác Chính nho nhỏ kháng nghị một phen, nhưng vẫn là ngoan ngoãn làm cho Đinh Tiểu Ưu vì hắn mặc vào áo khoác.

"Con trai ? Tiểu thư đã kết hôn rồi?" Kỷ Tử trong lòng trầm xuống. Chẳng lẽ bọn họ tới quá muộn? Tiểu thư đã thực mau gả cho người khác?

Kia thiếu gia làm sao bây giờ?

Nhìn ra Kỷ Tử hoang mang, Đinh Tiểu Ưu cười nói: "Là Bác Nhất . Trước khi rời Nhật Bản, tôi liền phát hiện mình mang thai ."

"Là thiếu gia ? Đó phải là tiểu thiếu gia rồi? !" Kỷ Tử kinh hỉ nhìn Tiểu Bác Chính .

Ân. . . . . . Cùng thiếu gia đẹp trai giống nhau, là hơi thở quý tộc đặc hữu của Đằng Mộc gia.

"Bác Chính, kêu dì Kỷ Tử." Đinh Tiểu Ưu kêu con trai cất tiếng chào, Tiểu Bác Chính cũng nghe theo kêu.

Đinh Tiểu Ưu mang theo Kỷ Tử đã vào nhà, thuận tiện vỗ Tiểu Bác Chính hạ xuống, "Ngoan, đi trước cùng bà ngoại nói có khách."

"Được." Tiểu Bác Chính rất hiểu chuyện đáp ứng, sau đó nghênh ngang giành đi vào trước.

"Tiểu thiếu gia rất nhu thuận nha!" Kỷ Tử thực kinh ngạc Tiểu Bác Chính không giống đứa trẻ bình thường mà lễ phép.

"Tiểu tử này sẽ chỉ ở trước mặt người khác thích khoe mẽ, bí mật thật sự." Đinh Tiểu Ưu lắc đầu.

"A?" Kỷ Tử nghe không hiểu lời nói của Đinh Tiểu Ưu.

"Ý của tôi là. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu nghĩ một lát, vẫn là quyết định dùng tiếng Nhật giải thích có vẻ mau.

"Thiếu gia quả nhiên không có nói sai, tiểu thư tiếng Nhật quả nhiên tốt lắm." Nghe xong đinh Tiểu Ưu giải thích, Kỷ Tử hâm mộ nói .

"A! Ngượng ngùng, tôi khi đó không phải cố ý lừa các người . Khi đó tôi đã có rất nhiều năm không nói ngôn ngữ này ." Đinh Tiểu Ưu thế này mới nghĩ đến tình huống khi ở Nhật Bản, chạy nhanh cùng Kỷ Tử xin lỗi.

"Sẽ không , tiểu thư có lý do của tiểu thư ." Kỷ Tử thực thông cảm. Dù sao tiểu thư chọc ghẹo bọn họ, cũng không cần tức giận là tốt rồi. . . . . .

"Cô không tức giận là tốt rồi." Đinh Tiểu Ưu yên tâm mà nói."Cô ở nhà của tôi có thể nói tiếng Nhật, nhà của tôi kỳ thật thực ít nói Trung văn."

"Tốt quá!"

"Đúng rồi, cô làm sao có thể chạy tới Đài Loan?"

"Bởi vì thiếu gia đến Đài Loan, cho nên chúng tôi cũng cùng theo. Tôi liền tới tìm tiểu thư trước xem. . . . . ." Kỷ Tử không quên nhiệm vụ của mình, nói chuyện trở nên lòe lòe nhấp nháy .

"Kia Bác Nhất đâu?" Nghe xong lời mà Kỷ Tử nói..., Đinh Tiểu Ưu bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Tại sao là Kỷ Tử chạy tìm đến cô? Người đàn ông kia đi nơi nào rồi?

Nếu đều đến Đài Loan rồi, vì sao còn chưa tới gặp cô?

Có phải hay không có vấn đề gì?

"Ách. . . . . . Cái này sao. . . . . . Ân, nói như thế nào đây? Bởi vì cậu chủ. . . . . ." Kỷ Tử ấp a ấp úng đem lời nói Đằng Mộc Bác Nhất mà nói..., nhất nhất thuật lại cho Đinh Tiểu Ưu nghe.

Chết tiệt, Thiên sát , hỗn trướng Đằng Mộc Bác Nhất!

Nghe xong Kỷ Tử lời mà nói..., Đinh Tiểu Ưu lập tức nổi trận lôi đình xông lên Đài Bắc tìm cái tên hoa tâm đầu óc củ cải Đằng Mộc Bác Nhất.

Công ty của hắn căn bản không đổ, còn mở phân nhánh công ty chạy đến Đài Loan !

Mà hắn ngàn dặm xa xôi từ Nhật Bản đi vào Đài Loan, cư nhiên chỉ là vì một người phụ nữ ở Nhật Bản ngẫu nhiên gặp, mà không phải bởi vì cô!

Tên khốn kiếp này thật sự đã quên cô! Mệt cho cô còn như vậy nghiêm túc ở Đài Loan chờ hắn, còn đem con trai hăn nuôi cho mập mạp ── Tên đàn ông này thực đáng giận!

"Tiểu thư. . . . . . Cô không thể đi vào a!" Nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu hung hăng đi vào, lễ tân dưới lầu vội vàng ngăn đón cô lại, một đường theo dưới lầu gọi được trên lầu.

Đinh Tiểu Ưu căn bản không nghe, dựa theo địa chỉ nơi Kỷ Tử nói, một đường tức giận lao vào phòng tổng giám đốc.

"Tiểu Ưu tiểu thư!" Cung Bổn kinh hỉ kêu to.

"Cung Bổn tiên sinh. . . . . ." Nhân viên lễ tân khó xử nhìn Cung Bổn, vẻ mặt"Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn ngăn không được tiểu thư này" biểu tình.

"Không sao, tôi biết vị tiểu thư này." Cung Bổn trấn an.

Đinh Tiểu Ưu cho cô lễ tân một cái biểu tình thắng lợi, lập tức lại hô: "Cung Bổn, anh đã học tiếng Trung rồi? !"

"Đúng vậy! Tiểu Ưu tiểu thư, cô cảm thấy tôi nói được như thế nào?" Cung Bổn thật sự khoe ra.

"Cũng không tệ lắm. Bất quá bây giờ không phải thời điểm cùng anh luyện tập!" Đinh Tiểu Ưu nhìn đông nhìn tây, " Cậu chủ của anh đâu?"

"Ở bên trong." Cung Bổn rất tự nhiên chỉ vào một cánh cửa."Nhưng mà. . . . . ."

"Được! Cám ơn, tối nay sẽ hàn huyên với anh." Đinh Tiểu Ưu vừa nghe đến Cung Bổn chỉ phương hướng, lập tức thẳng tắp hướng cánh cửa kia đi tới.

"Nhưng là, tiểu thư. . . . . ." Cung Bổn ra vẻ sốt ruột hô to.

"Tối nay hãy nói!" Đinh Tiểu Ưu tiến tới mở cửa, bước vào.

"Thiếu gia chờ cô thật. . . . . ." Cung Bổn cười trộm cúi đầu nói xong.

Nguyên lai tư vị báo thù lại đắc ý ngọt ngào như vậy a! Ha ha. . . . . .

Cung Bổn thật vui vẻ chạy đi, đem trọn toàn bộ nhân viên tầng lầu đuổi đi, đem này không gian ngọt ngào lưu cho đây đối với tiểu tình lữ!

Đinh Tiểu Ưu vào tổng giám đốc văn phòng, chỉ thấy Đằng Mộc Bác Nhất ngồi xuống ở ghế da thượng rộng thùng thình, chuyên tâm đọc lấy một phần văn kiện.

"Đằng Mộc Bác Nhất!" Đinh Tiểu Ưu dùng mười phần khí lực hô to.

"Tiểu Ưu!" Đằng Mộc Bác Chính vừa ngẩng đầu lên, vừa thấy là Đinh Tiểu Ưu, thiếu chút nữa cao hứng muốn nhảy dựng lên, xông lên đi ôm cô, hắn tốn thật lớn khí lực mới khắc chế xúc động của mình.

Mới hai năm không thấy, cô trở nên hấp dẫn hơn nhiều .

"Anh là đồ đáng chết!" Đang nổi giận, Đinh Tiểu Ưu căn bản không rảnh tinh tế đi quan sát Đằng Mộc Bác Nhất biến đổi như thế nào, chính là một cái bước xa xông đi lên, ôm lấy người đàn ông vẫn ngồi ở ghế da thượng liền hôn xuống ──