Diệp Phàm bị chấn động. Theo đúng lương tâm mà nói, không phải cô chưa từng mơ tưởng đến Đoàn Diệc Phong, nhưng cái đó chỉ là do mầm mống tình yêu mộng mơ của thiếu nữ, im lặng ẩn náu trong góc tối rình cơ hội để nảy nở mà thôi. Hơn nữa cô cũng đã từng nghĩ tới vệc phải thoát khỏi tình cảnh này. Dù sao đối phương cũng hơn cô mười tuổi, có vợ có con. Dù thế nào đi nữa, hai người cũng sẽ không có kết quả tốt.

Ngay lúc Diệp Phàm vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc, không biết phải trả lời thế nào, thì cậu bé bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô ơi! Ba con nói, mẹ con đã đi đến một nơi xa rất xa, nhưng mà con biết ba con đang gạt con. Mẹ đã không còn, phải không ạ?”

Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, nói không nên lời cái từ “chết” kia, mà đáp án cũng rất chính xác. Chỉ là đối mặt với vấn đề lớn như vậy, Diệp Phàm căn bản không biết nên trả lời thế nào?

Cô bây giờ rất yêu thương, đau lòng thay cho cậu bé trước mắt. Cậu bé còn nhỏ như vậy, lại phải chịu đựng đau khổ mà người lớn thông thường còn khó có thể đối mặt. Lúc những lời này từ trong miệng cậu thốt ra, giọng nói non nớt nhưng rõ ràng như vậy, giọng điệu lại trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Nước mắt bên khóe mắt vẫn không rơi xuống.

Khoảnh khắc đó, bản năng người mẹ trong lòng Diệp Phàm trỗi dậy. Cô cảm thấy hốc mắt mình cũng cay cay, vươn tay ôm cậu bé vào lòng, an ủi: “Tiểu Dự đừng buồn. Con còn có ba, còn có cô, tất cả mọi người đều thương con…”

“Cô ơi, cô đồng ý làm mẹ con sao?” Cậu bé cho rằng Diệp Phàm đã đồng ý, đôi mắt ngập tràn chờ mong. Đôi tay nhỏ nắm chặt cánh tay của Diệp Phàm, tựa như sợ cô bỏ đi.

Giờ khắc này, cho dù là người có ý chí sắt đá đi chăng nữa cũng đều mềm lòng, huống hồ là Diệp Phàm? Cô thiếu chút nữa đã gật đầu nói đồng ý rồi, thế nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí.

Dù cho cô đồng ý, thì Đoàn Diệc Phong cũng đồng ý sao? Ba mẹ cũng đồng ý sao? Những người khác sẽ nhìn cô thế nào? Mặc dù cô trải đời chưa nhiều, nhưng vẫn biết chỉ cần cô gật đầu một cái, điều đó có nghĩa cô sẽ gánh vác hy vọng của một đứa trẻ. Nếu như sau này không làm được, thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đối với đứa bé này.

Nếu như không có cách nào đảm bảo, thì không nên dễ dàng hứa hẹn, đặc biệt hơn khi đối phương là một đứa trẻ trong lòng ngập tràn chờ mong.

Cô cắn răng, yên lặng lắc đầu.

“Cô ơi…” Mắt cậu bé thoáng cái đã đỏ lên lại, hốc mắt ngậm nước không chịu được nữa. Giọt nước mắt như hạt đậu to từ đôi mắt đỏ hoe của bé từ từ lăn dài xuống. Cậu bé cầm tay Diệp Phàm, nói thế nào cũng không chịu buông ra.

“Cô ơi, cô làm mẹ con đi! Con muốn có mẹ! con muốn có mẹ mà…” Cậu bé cố chấp như vậy, giống như cậu đang bám vào cọng rơm cuối cùng trên đời này vậy. Sức mạnh rất đáng kinh ngạc, cánh tay Diệp Phàm bị cậu nắm đến đỏ một mảng.

Tình cảnh này, Diệp Phàm cũng không kiềm được, mắt cũng đỏ ửng luôn. Cô có thể cảm nhận được cậu bé đã rất kiềm nén. Bình thường cậu vẫn luôn ở bên cạnh ba, không có cách nào biểu hiện ra ngoài. Cậu chỉ có thể dùng sự tinh nghịch và đùa giỡn ồn ào để che giấu nội tâm của chính mình. Nhưng thực ra, trong lòng cậu vô cùng khát khao tình yêu của mẹ, mà hết thảy những thứ đó ngay cả ba và những người khác khó có thể dành cho cậu.

Cậu bé cần một người mẹ. Một người mẹ thật sự có thể yêu cậu, thương cậu, trước khi đi ngủ đều có thể kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, khi bị người khác ăn hiếp có thể cho cậu một cái ôm ấm áp.

Nghĩ như vậy, Diệp Phàm cũng không trụ được nữa. Con người được xem là con người, bởi vì con người có tình cảm, mà cái tình cảm này đôi khi không cách nào chịu sự điều khiển của lý trí.

“Tiểu Dự đừng khóc, cô đồng ý với con, được không? Đừng khóc, đừng khóc nữa mà…” Diệp Phàm nghĩ mình đúng là điên thật rồi, lại đi đáp ứng một yêu cầu điên rồ như vậy của cậu bé. Thế nhưng cô không cách nào ngăn bản thân mình đồng ý. Cô thật tâm yêu thương đứa bé này.

“Thật ạ?” Cậu bé ngừng khóc, dường như có chút khó tin nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm mím môi, gật đầu: “Thật!”

“Cô… À không! Mẹ ơi, mẹ muốn làm mẹ con thật sao? Con có mẹ rồi!” Khuôn mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, nay lại cười tươi, “Mẹ, con muốn nói cho ba biết, nói con có mẹ rồi!”

Đứa nhỏ này… Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

Mọi người đều nói kích động sinh ra ma quỷ, như phụ nữ mà kích động rất dễ mua rất nhiều thứ vô dụng, hoặc sẽ làm một số việc khiến người ta không tưởng tượng nổi, còn cô thì sao? Cô nhất thời kích động, lại có thêm một đứa con! Chắc chắn mà nói, xưa nay chưa từng có ai như cô đúng không?

Nhưng thấy cậu bé vui vẻ cười đùa, trong lòng cô sự hối hận bị nhấn chìm. Tựa như cô đã thành thiên sứ, mang đến một tia hy vọng cho cậu bé đang tuyệt vọng vậy, để cuộc sống của cậu có thể hoàn chỉnh hơn.

Lấy lại bình tĩnh, Diệp Phàm nói: “Cô đồng ý làm mẹ của con, nhưng con phải đáp ứng cô một điều kiện.”

“Điều kiện gì ạ?” Cậu bé nghi ngờ hỏi lại.

“Điều kiện chính là không được cho người khác biết chuyện này, không thì cô sẽ không đồng ý với con, chịu không?”

Cậu bé dường như ngẩn người, lại hỏi: “Cũng không được nói với ba sao?”

“Ừ!” Diệp Phàm kiên quyết gật đầu, “Đây là bí mật giữa chúng ta, cô sẽ thương con giống như mẹ vậy. Con cũng có thể gọi cô là mẹ, thế nhưng chỉ những lúc có hai chúng ta thôi, biết không?”

Cậu bé dường như còn nhiều thắc mắc nhưng thấy ánh mắt Diệp Phàm kiên quyết như vậy, lại không biết nên hỏi thế nào, không thể làm gì khác hơn là vẫn gật đầu dù nửa hiểu nửa không.

“Được, vậy chúng ta ngoéo tay!” Diệp Phàm đưa ngón út ra.

“Dạ!” Cậu bé cũng đưa ngón tay út ra. Ngón tay nho nhỏ móc vào ngón tay của Diệp Phàm.

“Ngoéo tay ký kết, một trăm năm không đươc thay đổi!”

Mới đùa xong, cậu bé thoáng cái đã nhào vào lòng Diệp Phàm: “Mẹ! Mẹ ơi!”

Con trai à… Diệp Phàm thầm lặp đi lặp lại trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Cô thật không biết mẹ cô sẽ phản ứng ra sao nếu như bà biết bỗng nhiên bà lòi đâu ra một đứa cháu ngoại nhỉ?

Cô không dám tưởng tượng, chỉ ôm cậu bé trong lòng thêm chặt hơn.



Sau đó mấy ngày, Diệp Phàm quả thực giống như có thêm một đứa con trai.

Lúc có người thì cậu bé vẫn gọi cô là cô như trước đây. Chỉ khi xung quanh không có ai, cậu liền gọi “mẹ ơi, mẹ à…”. Gọi nhiều như vậy, tựa như cậu muốn đem danh xưng mà nhiều năm qua không được gọi, hết thảy gọi cho Diệp Phàm nghe.

Thực sự là một cậu bé thích đu bám người mà!

Diệp Phàm đôi khi ngồi trầm lặng suy nghĩ, cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, rành rành vốn là những người xa lạ gặp thoáng qua, thế nhưng số phận kỳ diệu như thế đó. Không cẩn thận lại để cho cô có đứa con trai, thật đúng là kỳ diệu quá mà.

Đoàn Diệc Phong có gọi đến mấy lần, đơn giản là hỏi thăm con trai có nghịch ngợm, không nghe lời hay không. Khi đó cô đang ở cùng với cậu bé. Cậu nhóc kia một tiếng gọi mẹ, hai tiếng lại gọi mẹ, làm cô rất chột dạ.

“Tiểu Dự rất ngoan, xem rất nhiều sách.”

“Vậy là tốt rồi. Thật ra đứa bé này, lúc có mặt tôi và lúc không có mặt tôi không giống nhau, tôi sợ mang thêm phiền phức cho em.” Giọng nói của Đoàn Diệc Phong rất êm dịu, nhưng nghe vẫn có hơi mệt mỏi.

“Được rồi mà. Anh Đoàn, chừng nào anh trở về? Tiểu Dự rất nhớ anh.” Diệp Phàm hỏi.

“Công việc trong tay vẫn chưa xong hết, thời gian cụ thể không thể nào xác định được, nhưng có lẽ là mấy ngày nữa thôi. Tiểu Dự vẫn phải phiền em chăm sóc thêm vài ngày rồi.”

“Đừng nói như vậy, tiểu Dự rất ngoan mà.”

Diệp Phàm vội lắc đầu, sau đó còn hàn huyên một số chuyện của tiểu Dự cùng Đoàn Diệc Phong. Lúc gần phải cúp điện thoại, Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên gọi cô một tiếng: “Tiểu Phàm.”

“Dạ?” Diệp Phàm ngẩn người, cảm thấy giọng của anh có hơi không giống với ngày thường.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, chợt lên tiếng: “Cảm ơn em.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, từ đầu kia điện thoại xa xôi truyền đến bên tai Diệp Phàm, cô bỗng cảm thấy xúc động vô ngần.

Thật ra đó không những là lời khen nho nhỏ mà còn có cả áp lực. Đoàn Diệc Phong gà trống nuôi con, vừa làm ba lại vừa làm mẹ, áp lực hẳn không phải là ít. Hai cha con nhà này thật ra là cùng một tính cách. Nhiều năm qua đều quen với việc che giấu, thích đem tâm tình giấu dưới tận đáy lòng, dùng cách lấy bề ngoài tốt nhất để che đi nội tâm thật.

Không biết làm sao, Diệp Phàm lại có chút khó chịu.

Đoàn Diệc Phong gọi điện thoại đến gần như mỗi ngày, vẫn liên tù tì từ thứ hai đến những ngày cuối tuần.

Vào cuối tuần, lúc dì Tôn bảo mẫu đưa Đoàn Dự đến giữa trưa, sắc mặt dì ấy có vẻ hoảng hốt.

“Dì Tôn, hôm nay dì sao vậy? Nhìn qua tâm trạng không tốt lắm?” Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.

“Ôi, chồng dì phẫu thuật không được tốt lắm, bị nhiễm trùng, chiều hôm nay lại phải giải phẫu, dì lo lắng không yên đây!” Dì tôn thần sắc âu sầu, lo lắng nói.

“Sao lại như vậy? Bác sĩ nói thế nào ạ?”

“Họ nói rất nhiều, dì cũng không hiểu gì. Chỉ bảo là chiều nay dì sang đó một chuyến, cũng không biết sau đó có trở về đón tiểu Dự kịp hay không nữa.”

“Vậy ạ…” Diệp Phàm suy nghĩ một chút, “Dì đừng lo lắng, cuộc phẫu thuật này không có gì nguy hiểm đâu, bác sĩ nhất định sẽ nói trước, nếu họ không nói gì chứng tỏ không có trở ngại đâu ạ. Dì cứ an tâm thoải mái đến bệnh viện đi. Về phần tiểu Dự… Nếu như dì không ngại, hay là con đưa cháu về nhà?”

“Được vậy thì tốt quá!” Dì Tôn thoáng cái đã yên tâm hơn không ít, “Cô là bạn của cậu chủ, cô đưa tiểu Dự về nhà, cậu chủ nhất định sẽ không nói gì đâu. Đây là chìa khóa nhà, địa chỉ nhà thì tiểu Dự biết. Thật sự rất cảm ơn cô! Dì phải đến bệnh viện đây. Còn tiểu Dự, dì trông cậy cả vào cô!”

“Không thành vấn đề, dì cứ yên tâm.” Diệp Phàm chào tạm biệt với dì Tôn, cầm chìa khóa để vào trong túi xách.

Hết chương 12