Editor: minjay1608

Fix: NirvanaPhoenix

Diệp Phàm sống đến 24 tuổi, cũng không phải là chưa từng được ai đó theo đuổi.

Nhớ lúc học đại học, cũng có một nam sinh điều kiện không tệ thích cô, nói muốn nhận cô làm em gái. Cô nào đâu biết rằng, anh em kết nghĩa chính là bắt đầu gian tình, cô ngốc nghếch mà thật sự xem đối phương như anh trai. Kết quả, đối phương đau khổ phòng thủ hơn nửa năm, nhìn cô thực sự không phải đùa giỡn, thì chuyển sang quen một cô em kết nghĩa khác. Đợi đến khi Diệp Phàm phản ứng lại hóa ra người đó muốn theo đuổi mình, thì tên kia đã cùng cô em gái kết nghĩa mới kết thành một đôi rồi.

Cho nên, nghiêm túc mà nói, Diệp Phàm không biết được người khác theo đuổi thì có cảm giác như thế nào.

Thế nhưng bây giờ, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, thì ra bị người ta theo đuổi là một việc kinh khủng như thế!

“Cô Diệp, hoa của cô.” Khi cậu em trai đưa hoa ôm một bó hoa hồng thật to xuất hiện trước cửa phòng làm việc, Diệp Phàm quả thật rất muốn khóc.

Đây đã là lần thứ tư trong tuần nhận được hoa, tất cả đều là do Mạt Thông bảo người ở cửa hàng bán hoa đưa đến. Khi lần đầu đưa đến, đúng lúc bị đồng nghiệp “miệng rộng” trong thư viện bắt gặp, kết quả là chưa đầy nửa ngày tất cả mọi người trong thư viện đều đã biết. Ngay cả chủ nhiệm Hoàng ngày thường vẫn hay câu nệ khi gọi cô đến phòng làm việc đưa tài liệu kia, ánh mắt cũng thêm vài phần ý vị.

“Tiểu Diệp à, vừa mới làm việc thôi, đừng dính vào chuyện riêng tư. Người trẻ tuổi cần phải khiêm nhường một chút.”

Diệp Phàm thật là có nỗi khổ nói không nên lời, lại sợ cầm bó hoa này về nhà sẽ bị mẹ vặn hỏi. Cô càng nghĩ, chỉ có cách tốt nhất là đưa hoa cho Mã Ly.

Cô tưởng rằng trước sau gì anh ta cũng không kiên trì được. Rốt cuộc ngày hôm sau, người của cửa hàng bán hoa lại đến nữa, vẫn là một bó hoa lớn, còn cộng thêm một hộp chocolate cao cấp. Việc này, toàn bộ đồng nghiệp trong thư viện đều chấn động. Họ liền lan truyền tin Diệp Phàm tìm được một bạn trai giàu có, nhiều tiền lại còn lãng mạn, xem tình hình này không lâu sau là có thể lấy chồng rồi.

Vì vậy ngày thứ hai lên lầu giao tài liệu, chủ nhiệm Hoàng lại gọi cô lại căn dặn.

“Tiểu Diệp, nói chuyện yêu đương là một chuyện, công việc là một chuyện khác. Cần phải phân rõ rạch ròi nhé! Hử?”

Một tiếng “Hử” lên cao kia khiến Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng chủ nhiệm Hoàng là một gái ế có tiếng trong thư viện, hơn ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn. Tính tình keo kiệt lại thích ghi thù nhớ hận. Ví như Mã Ly lén lút chuồn ra ngoài hẹn hò bị chị ta bắt gặp được một lần, đến nay đã hạn chế nhiều thứ nhằm vào Mã Ly.

Hôm nay lại bị bó hoa hồng không hiểu ra sao kia của Mạt Thông hại rồi. Diệp Phàm cảm thấy mũi nhọn của chủ nhiệm Hoàng sẽ nhắm đến mình, sao có thể không khẩn trương cho được?

“Vâng ạ, em sẽ chú ý…”

Diệp Phàm lau mồ hôi, đi xuống lầu, lòng đã phiền muộn lên đến cực điểm. Cô đanh định tìm Mã Ly kể khổ, nửa câu còn chưa nói xong, người giao hoa lại tới nữa rồi!

Diệp Phàm nhìn bó hoa mà phát cáu, nhất thời kích động. Lúc này cô liền gọi một cuộc điện thoại cho Mạt Thông.

Điện thoại kết nối, giọng nói lạnh lùng của Mạt Thông vang lên: “Chuyện gì? Anh đang họp, chút nữa sẽ gọi lại.”

“Anh Mạt, cho tôi một phút, tôi sẽ nói nhanh thôi.”

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, lập tức bình tĩnh nói: “Em nói đi.”

Diệp Phàm hít sâu một hơi, đem toàn bộ bực bội trong lòng mấy ngày qua nói ra hết: “Anh Mạt, xin anh đừng tặng hoa cho tôi nữa. Anh làm như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của tôi! Tôi đã nói rồi, tôi với anh không có khả năng nào đâu. Tôi không có một chút cảm giác nào với anh cả. Xin anh đừng lãng phí tiền bạc và thời gian với tôi nữa! Tôi xin anh đấy!”

Nói xong, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn thầm lẩm bẩm: Nói vậy đủ tuyệt tình chưa? Buông tha cho tôi đi! Xin anh đấy!

Kết quả là, đầu giây bên kia trầm mặc trong khoảng vài giây. Bên kia im lặng đến nỗi ngay cả một tiếng động cũng không có, giọng nói đều đều lại vang lên lần nữa: “Nói xong chưa? Hơn một phút rồi.”

Diệp Phàm ngẩn người: “À… Nói xong rồi.”

“Được, anh biết rồi. Tạm biệt.” Nói xong, đối phương liền cúp máy.

Hả? Diệp Phàm nhất thời ngây dại.

Cái này… Đây là phản ứng gì thế? Đáp ứng rồi? Buông tha rồi? Chán nản với tôi rồi?

Anh hai à, anh nên mắng tôi một tiếng để lòng tôi an tâm hơn à!

Cứ như vậy, cô cứ ôm lo lắng thấp thỏm trong lòng trải qua một ngày nữa. Cuối cùng cũng đến thứ Sáu, ngay lúc Diệp Phàm cho rằng ác mộng đã kết thúc… Hoa, lại được đưa tới!

Ngoại trừ việc muốn ôm Mã Ly khóc thét ra, Diệp Phàm không nghĩ được bản thân còn có thể nghĩ ra cách gì đối phó với tình huống này.

Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của Diệp Phàm, ngay cả cậu em trai của cửa hàng bán hoa cũng đồng cảm với cô: “Cô Diệp, cô đừng buồn nữa. Hai ngày cuối tuần cửa hàng chúng tôi không đưa hoa, chí ít cô có thể nghỉ ngơi hai ngày.”

Diệp Phàm: “…”

“Diệp tử…” Mã Ly ở một bên nhìn cô với vẻ mặt áy náy, “Chúng mình trao đổi một chút đi, hoa hôm nay cậu cũng định đưa cho tớ sao? Ngày hôm qua, Thẩm công tử đã tới nhà của tớ, thấy mấy bó hoa này, mặt liền biến sắc. Tớ… tớ không muốn khiến anh ấy hiểu lầm…”

“Yên tâm!” Diệp Phàm bẻ tay răng rắc, vẻ mặt sát khí, “Hôm nay tớ không đưa cho cậu. Tớ sẽ ôm bó hoa này đưa đến ngân hàng của anh ta, ném vào mặt anh ta, để anh ta không còn dám tặng hoa cho tớ nữa!”

Chó nóng nảy thì đều cào tường, còn Diệp Phàm bị chèn ép nóng nảy, có thể biến thân thành siêu nhân điện quang.

“Á! Cậu đừng quá kích động mà!” May mà Mã Ly nhanh tay lẹ mắt, vươn tay kéo Diệp Phàm lại, “Cậu gấp cái gì chứ? Cậu biết đối phó với loại đàn ông này thì nên thế nào không? Cậu càng để ý, anh ta càng nghĩ cậu thật ra là thích anh ta. Đối phó với loại đàn ông này ấy mà, cậu chỉ cần làm một chữ – lơ đẹp anh ta!”

Diệp Phàm: “Đó là bốn chữ mà…”

Mã Ly: “…”

Diệp Phàm cuối cùng cũng nhịn được xúc động của chính mình, không đi tìm Mạt Thông liều mạng nữa. Giống như Mã Ly đã nói, đối mặt với quân địch có tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy, phương pháp tốt nhất là lơ anh ta. Cho nên trong ngày hôm đó, lúc Mạt Thông gọi điện thoại đến, Diệp Phàm rất quả quyết không tiếp máy.

Điện thoại reng lên ba lần, cô không nhìn ba lần. Sau đó đối phương cũng bỏ cuộc, cho đến buổi tối cũng không lại quấy rầy cô.

Tâm tình Diệp Phàm không khỏi đắc chí. Mã Ly không hổ danh là người dày dạn kinh nghiệm, biết làm sao bắt đúng bệnh hốt đúng thuốc. Phỏng chừng theo cái đà phát triển này, hết tuần này là cô có thể tự do rồi.

Ôm ý nghĩ như vậy, thứ Bảy hôm sau, Diệp Phàm thanh thản đến thư viện làm việc.

Lịch làm việc trong thư viện của Diệp Phàm theo cơ chế luân phiên. Cách một tháng sẽ đến ca làm việc cuối tuần bốn lần. Hay nói cách khác, trong tháng kế tiếp thời gian làm việc của Diệp Phàm đều điều chỉnh từ thứ tư đến cuối tuần. Điều này để thuận tiện cho học sinh và phụ huynh đến đọc và mượn sách.

Hoàn thành công việc sắp xếp sách một vòng trong thư viện, Diệp Phàm nhàn rỗi đi không ít. Trên cơ bản, cô cả ngày đều ngồi một chỗ đọc sách, thỉnh thoảng giải quyết thủ tục mượn trả sách cho vài người, nháy mắt đã nhanh chóng đến giờ tan tầm.

Thời gian hết giờ làm cuối tuần sớm hơn so với ngày thường, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Cô nghĩ hết giờ làm sẽ gọi điện kêu Mã Ly cùng đi ăn bát mỳ trong hẻm nhỏ. Ngay khoảnh khắc ánh mắt của cô từ mặt đồng hồ điện tử chuyển xuống dưới, cô thấy Đoàn Diệc Phong.

Hôm nay Đoàn Diệc Phong mặc một bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi mỏng màu trắng, rộng rãi, đi kèm là cà vạt cùng màu với áo vest và chiếc kẹp nhỏ. Vạt áo tùy ý vài cúc áo, lờ mờ lộ ra làn da màu lúa mạch bên trong.

Giây phút đó, Diệp Phàm nghĩ ngay đến cụm từ - cảnh đẹp người còn đẹp hơn.

Đúng vậy, một người đàn ông ưu nhã không gì so sánh được như vậy, từng bước một đi từ cửa đến chỗ cô không có chuyện nào đẹp và kỳ diệu hơn thế. Thời gian dường như bị kéo dài ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều đứng im, duy chỉ có bước chân hướng về cô và nụ cười trên mặt anh, nhồi nhét vào mọi không gian có thể suy nghĩ trong đại não Diệp Phàm.

“Xin chào, cô Diệp.” Đoàn Diệc Phong nhìn qua tiều tụy hơn bình thường, dường như anh vừa mới hoàn thành công việc hay hạng mục quan trọng nào đó.

“Xin chào, Đoàn tiên sinh.” Diệp Phàm lấy lại tinh thần bằng tốc độ nhanh nhất, nở nụ cười, chẳng qua gương mặt có chút nóng lên.

“Hôm nay tiểu Dự không tới sao?” Cô phát hiện phía sau Đoàn Diệc Phong thiếu thiếu cái gì đó.

“Tiểu Dự được dì đưa đi chơi rồi, ngày kia mới về.”

“Vậy, hôm nay ngài tới đây là…”

“Tôi đến trả sách giúp tiểu Dự.” Đoàn Diệc Phong cầm cuốn sách mà lần trước Đoàn Dự đã mượn – “Tam quốc diễn nghĩa” đặt lên trên quầy. “Thứ Tư tuần sau tôi có chuyến công tác quan trọng phải đi xa một khoảng thời gian, sợ đến lúc đó không rảnh đến để trả sách, cho nên bây giờ sang đây một chuyến.”

Diệp Phàm nhận cuốn sách, thông thạo nhập mã sách vào máy tính, một mặt làm như tùy ý hỏi thăm: “Ngài phải đi rất lâu sao?”

“Thời gian không xác định, chủ yếu để xem sắp xếp của đối phương.”

Hai người tiếp xúc gần gũi như vậy, mặc dù Diệp Phàm điềm tĩnh giả bộ dường như không có việc gì, thực ra trái tim đã sớm khua chiêng gõ trống rồi.

Anh phải đi công tác rất lâu sao? Nói vậy, sẽ rất lâu không được gặp anh ư? Không biết vì sao, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy mất mát không diễn đạt được bằng lời.

“À, cô Diệp, cô khỏi bệnh rồi chứ?” Đoàn Diệc Phong đột nhiên hỏi.

“Vâng, đã khỏe rồi. Hôm đó thật sự cảm ơn ngài.”

“Không sao, đã là bạn bè mà, phải nên như thế.”

Đã là bạn bè sao? Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy hơi vui vui, không khỏi làm việc chậm chạp hơn, chậm hơn một chút, lại chậm hơn chút nữa, để anh đợi lâu hơn một chút…

Sau lưng, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.”

“Không sao, cô cứ từ từ.”

Diệp Phàm hối lỗi, mỉm cười với anh, nhận điện thoại.

“Sao hôm qua không nhận điện thoại của anh?” Lúc âm thanh của Mạt Thông truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, Diệp Phàm mới phát hiện bản thân lại không cẩn thận nhận điện thoại của ôn thần.

Bởi vì có Đoàn Diệc Phong ở đây, cô không tiện nổi giận, chỉ nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, hôm qua tôi không mang theo điện thoại.”

“Em là con nít sao? Điện thoại cũng quên mang theo!”

Mạt Thông, anh là một tên vô lại. Tôi trù anh cả đời không tìm được bạn gái! Diệp Phàm thầm mắng chửi trong lòng.

Không thấy Diệp Phàm trả lời, đối phương dừng một chút rồi nói: “Quên đi. Em ra đi, cùng đi ăn tối.”

Khẩu khí miễn cưỡng thế này, rốt cục đã khiến Diệp Phàm không nhịn được nữa: “Tôi có việc, anh tự đi đi!” Sau đó vội vã ngắt cuộc gọi, tắt nguồn điện thoại di động. Cô ngẫm nghĩ thấy không đảm bảo, lại tháo pin điện thoại ra.

Làm xong tất cả những chuyện này, cô có cảm giác đã hơi ác mồm ác miệng. Vừa ngẩng đầu, lại ý thức được rằng Đoàn Diệc Phong đã chứng kiến tất cả những điều này, đang mỉm cười nhìn cô.

Sao cô cảm thấy nụ cười này không giống như trước đây?

Diệp Phàm có hơi chột dạ: “Cái đó… nhân viên bán hàng thật sự quá phiền toái!”

“Đúng vậy, quả thực rất phiền.” Đoàn Diệc Phong gật đầu biểu hiện tán thành.

Nhìn anh gật đầu, làm sao cô lại càng thấy chột dạ nhỉ? Diệp Phàm bỗng có phần khẩn trương, vội vàng làm xong các trình tự sau cùng, đem thẻ mượn sách trả lại Đoàn Diệc Phong.

“Đoàn tiên sinh, thẻ của ngài.”

“Cảm ơn, làm phiền cô rồi.” Đoàn Diệc Phong đưa tay nhận, bỏ vào trong túi áo bên trong, “Tôi đi đây. Chúc cô có buổi tối vui vẻ.”

“Vâng, tạm…” Diệp Phàm nói được phân nửa, bỗng dưng nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Mạt Thông – Anh ta nói: “Em ra đi, cùng đi ăn tối.”

Đây lẽ nào anh ta đang ở bên ngoài?

Diệp Phàm nhất thời sợ hãi, cả người đều nổi da gà, trái tim hoảng loạn. Cô hướng về Đoàn Diệc Phong đang định đi khỏi nói lớn: “Chờ một chút, Đoàn tiên sinh.”

Đoàn Diệc Phong dừng bước, xoay người nhìn cô: “Còn có việc gì sao?”

“Tôi…” Kệ đi, bằng bất cứ giá nào, nhất định phải vứt được cái tên kia! Diệp Phàm khẽ cắn môi, cấp tốc rút ra vé xem phim cuối tuần vẫn còn trong túi, “Ngài hiện tại có rảnh không? Tôi mời ngài đi xem phim!”

Đoàn Diệc Phong ngẩn người, dường như có chút kinh ngạc.

Xong rồi! Có phải quá trực tiếp hay không? Diệp Phàm lập tức thấy hối hận, cúi đầu lí nhí giống như tiếng muỗi vo ve: “Cái này, thật ra tôi là muốn cảm ơn ngài lần trước đã đưa tôi đến bệnh viện, cho nên mới…”

“Được.” Đoàn Diệc Phong ngắt lời cô, “Cô thu dọn đồ đạc đi, tôi ở bên ngoài chờ cô, được chứ?”

Hết chương 8