Trans: Tứ Dao

Vừa dứt lời, những nụ hôn như những cơn mưa phảng phất hương rượu chạm vào cổ cô mang đầy lưu luyến. Thẩm Tuyền nới lỏng giày cao gót, vài giây sau, tay cô lần sờ đến cổ áo anh.

Động tác của Văn Trạch Lệ hơi khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô.

Vẻ mặt của người phụ nữ này thờ ơ, không hề bộc lộ ra điều gì, nhưng đầu ngón tay mảnh khảnh cứ lướt qua lướt lại chỗ kia, đôi mắt Văn Trạch Lệ sâu hơn vài phần: “Đêm nay em chọc anh tức chết luôn đấy.”

Thẩm Tuyền không nói lời nào, cô cởi hẳn giày cao gót, đạp chân lên ngực anh.

Văn Trạch Lệ giữ chặt lấy, một giây sau anh bế ngang người cô từ trong xe ra, đi thẳng lên tầng, vừa vào cửa đã đẩy cô nằm ra sô pha rồi đè lên.

Thắt lưng của Thẩm Tuyền trượt xuống.

Kéo theo những nụ hôn nồng nhiệt.

Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời của toà cao ốc 188, máy bay không người lái đang đếm ngược, tuy không có pháo hoa thật nhưng pháo hoa thông minh nổ tung trong không trung lại được AI trình diễn, đủ mọi màu sắc, tiếng trẻ con hò reo ở khắp nơi trong thành phố, một năm mới đã tới. Trên tấm kính của chiếc cửa sổ sát đất phản chiếu hai bóng người đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha.

Cổ tay trắng nõn mảnh mai đeo một chiếc vòng tay kiểu cổ, ngón tay giữ chặt sô pha, lúc lỏng lúc căng, ngón tay đã đỏ ửng.

Một lúc sau, một bàn tay lớn phủ lên bàn tay đó của cô, mười ngón đan nhau.

Điện thoại trên giường của Thẩm Tuyền chợt rung lên, cô vội nhìn qua, Văn Trạch Lệ cầm lấy chiếc điện thoại kia ném sang một bên cái bộp.

Năm mới tới.

Văn Trạch Lệ rúc mặt vào cổ cô, thầm thì: “Năm mới vui vẻ.”

Thẩm Tuyền quàng tay lên cổ anh, ướt đẫm một mảng, cô nhẹ nhàng đáp: “Năm mới vui vẻ.”

Loáng thoáng, anh thấy cô như mới hôn nhẹ lên cổ mình. Văn Trạch Lệ run lên, đôi mắt hẹp dài ngước lên nhìn cô: “Nãy em vừa hôn anh à?”

Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, bình thản mà nói: “Không có, anh nhanh lên đi nào.”

Văn Trạch Lệ: “…”

*

Giao thừa qua đã hơn một tiếng, Thẩm Tuyền bắt đầu ung dung mặc quần áo lại. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại từ nhà, cô gọi lại cho Thẩm Tiêu Toàn.

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm vẫn chưa ngủ, vừa để chờ cô vừa để countdown.

Mọi năm đều là người một nhà cùng đón Tết, cùng ăn cơm giao thừa rồi cùng xem tivi, trò chuyện, đợi countdown, đón chờ khoảnh khắc năm mới tới.

Năm nay vừa hay Văn Trạch Tân cưới vợ, coi như là vui càng thêm vui.

Ở đầu bên kia, Thẩm Tiêu Toàn nghi ngờ hỏi: “Con ở cạnh Văn Trạch Lệ đấy à?”

Thẩm Tuyền bình bình đáp: “Vâng.”

“Tối nay về không?”

“Về ạ.”

Thẩm Tuyền nói: “Bố, con cúp trước đây.”

“Được, mọi người chờ con.”

Sau khi cúp máy, Văn Trạch Lệ đã mang một ly sữa tới cho cô. Thẩm Tuyền nhận lấy uống hết, có một ly sữa vào bụng dễ chịu hơn hẳn, mùi rượu cũng không còn nồng nữa.

Thẩm Tuyền khoác thêm áo choàng, toan đứng dậy.

Văn Trạch Lệ lại đứng chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Tối nay ở lại đây đi.”

Thẩm Tuyền: “Không.”

Văn Trạch Lệ giữ chặt eo cô kéo về phía mình, mắt nhìn cô chằm chằm: “Có phải nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp có ý định liên hôn không?”

Hôm nay, anh đã hỏi vấn đề này tới lần thứ hai.

Thẩm Tuyền dán sát lên cơ thể nóng bỏng của anh: “Anh đoán xem?”

Mặt Văn Trạch Lệ u ám, nghiến răng: “Thẩm Tuyền, anh không cho phép.”

Thẩm Tuyền cũng nhìn anh, mắt cô trong như nước, không thèm để ý tới lời của anh. Bàn tay đang giữ chặt lấy eo cô của Văn Trạch Lệ ngày một căng chặt, chặt đến mức hai người dán sát vào nhau.

Anh cười lạnh: “Anh biết, trong lòng em đã có tính toán.”

Người phụ nữ này vừa chơi anh, lại vừa tính kế vì lợi ích của gia tộc mình. Gần đây nhà họ Nhiếp đang bức thiết, trong lòng cô có lẽ đã dao động từ lâu rồi.

Cô không hề coi Văn Trạch Lệ anh ra gì.

Đây chính là lý do vì sao cô chỉ bảo chơi đùa chứ không có đồng ý cho anh theo đuổi, chơi thôi mà, fwb thôi mà. Không có quan hệ khỉ gió gì hết, anh căn bản không làm gì được cô.

Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.

Văn Trạch Lệ cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ của cô: “Em nói xem, nếu em có thai thì còn có thể gả cho Nhiếp Thừa được không nhỉ?”

Thẩm Tuyền mặc cho anh cắn m*t, vài giây sau, cô nghiêng đầu thì thầm vào tai anh: “Anh cảm thấy tôi sẽ để bản thân có thai hả? Thẩm Tuyền tôi đây nào có ngu như thế.”

Sau khi làm xong, bất kể có đeo bao hay không, cô đều uống thuốc.

Văn Trạch Lệ bỗng siết chặt cánh tay lại, ngực phập phồng.

“Thẩm Tuyền!” Anh thét lên.

Thẩm Tuyền: “Buông ra.”

Văn Trạch Lệ cắn răng, lại đẩy cô lên sô pha. Thẩm Tuyền ngã ngồi xuống ghế sô pha, cô nheo mắt, vài giây sau cô xoay người đè anh xuống sô pha. Cổ áo của Văn Trạch Tân mở phanh, anh ôm eo cô, ngước mặt: “Thêm lần nữa nhé?”

Thẩm Tuyền đẩy anh ra: “Không.”

Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng.

Văn Trạch Lệ đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Anh cảnh cáo em, nếu em dám liên hôn với nhà họ Nhiếp thật thì anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu đấy.”

Thẩm Tuyền gạt phăng tay anh, đi vào thang máy.

Cô đứng đó, bình tĩnh mà dùng áo choàng che cánh tay của mình lại. Cô ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ, giọng nói lạnh nhạt: “Văn thiếu, anh có thấy tâm trạng bây giờ của tôi giống hệt tâm trạng của anh lúc đầu khi liên hôn không?”

Sắc mặt của Văn Trạch Lệ lập tức trắng bệch.

Anh vội vàng đưa tay ra chặn cửa, nhìn cô đang đứng trong thang máy chằm chằm.

Thẩm Tuyền không sợ anh.

Cô cười nhạt, nói: “Thật ra thì cảm giác này thích thật, tôi hiểu được những gì mà anh toan tính rồi.”

Vài giây sau.

Văn Trạch Lệ quỳ một gối xuống đất, giữ chặt lấy cửa thang máy: “Bé Tuyền, anh biết lỗi rồi mà.”

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Một lúc sau, cô cúi người gỡ tay anh ra, đi ra khỏi thang máy rồi đặt một nụ hôn lên bờ môi nóng bỏng của anh: “Văn thiếu, ngủ ngon nhé.”

Rồi cô lại quay về thang máy.

Lần này thang máy nhanh chóng đóng lại.

Thẩm Tuyền thờ ơ nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ quỳ một gối ở đó, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm mang theo sự hung hăng, hối hận và ngông cuồng.

Anh biết là người phụ nữ này rất nhẫn tâm.

Cũng rất ác độc.

Cô có thể khiến mọi chuyện thành ra như này, không có gì bất ngờ.

Thang máy chậm rãi đi xuống.

Văn Trạch Lệ đứng lên. Anh lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua số trên thang máy rồi gọi vào số của Lâm Tập, ngay sau đấy Lâm Tập đang chìm trong giấc mộng mơ màng nghe điện thoại: “Văn tổng?”

Văn Trạch Lệ lạnh lùng ngạo mạn cất giọng: “Tìm người theo dõi nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp đi.”

Lâm Tập lập tức tỉnh táo: “Hả?… À, vâng, được ạ.”

Văn Thiếu lại bị cái gì kích thích vậy trời.

*

Xuống đến dưới toà nhà, xe của nhà họ Thẩm đã tới đón Thẩm Tuyền. Sau khi Thẩm Tuyền lên xe, cô ngồi dựa vào ghế, trong đầu thoáng qua bóng dáng người đàn ông quỳ một gối trên đất ban nãy.

Xin lỗi?

Ha.

Xe về đến nhà.

Thẩm Lẫm thấy cô về, bèn mang cho cô một cốc sữa.

Thẩm Tuyền đặt túi sang một bên, ngồi xuống sô pha nói: “ Em không uống đâu, nãy mới uống một cốc rồi.”

Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Lẫm một cái, Thẩm Lẫm cười nói: “Thế anh uống vậy, em muốn ăn gì thì bảo dì nấu cho em.”

Thẩm Tuyền: “Thôi ạ.”

Cô ngáp một cái.

Thẩm Tiêu Toàn: “Mệt thì đi lên ngủ đi.”

“Vâng.” Thẩm Tuyền đứng dậy, quay người nhìn Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm: “Bố, anh, năm mới vui vẻ”.

“Năm mới vui vẻ.” Hai bố con đồng thanh

Ngay sau đó cả ba người cùng bật cười.

Thẩm Tuyền lên lầu.

Nhưng váy cô mặc là kiểu trễ vai, dù dùng áo choàng che cẩn thận vẫn có vài vết hôn bị lộ ra.

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm không nói gì cả. Thẩm Tiêu Toàn cũng chỉ có thể đưa ra góp ý cho những quyết định của con gái, Thẩm Lẫm lại thầm mắng Văn Trạch Lệ.

Thứ chó má, ly hôn xong mới tiếc, mẹ nó.

Tuyệt giao.

Mẹ nó chứ.

Tốt nhất cậu nên bị em gái tôi chơi cho xoay vòng vòng.

Thẩm Lẫm là anh trai, càng hiểu rõ tính cách Thẩm Tuyền hơn ai hết. Cô thù rất dai, hơn nữa cô không chỉ khí thế mà còn ngang ngược ngông cuồng hơn cả.

Nếu cô lựa chọn dây dưa với Văn Trạch Lệ, vậy thì chắc chắn trong lòng cô đã ủ mưu.

Lúc này, tin nhắn nhóm trong điện thoại vang lên ting ting ting.

Chu Dương và Giang Úc từng đến thủ đô một lần cũng đã biết chuyện Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền dây dưa với nhau. Lần này Văn Trạch Tân kết hôn, Chu Dương và Giang Úc cũng tới, chỉ là hai người đến muộn.

Bây giờ ở bên sơn trang đang nháo nhào cả lên, mọi người cũng đã xem được cảnh bộ dáng lấy lòng như chú cún con kia của Văn Trạch Lệ.

Chu Dương nêu ý kiến ở trong nhóm.

Chu Dương: [Văn Trạch Lệ, tao nghĩ mày nên học tập Giang Úc đi.]

Hứa Điện: [Vãi, học cái gì? Học cách quỳ à?]

Tiêu Nhiên: [Quỳ?]

Cố Trình: [Hahahahahaaaa, đó không phải là phát minh của Giang Úc hay sao.]

Chu Dương: [Đúng, Giang thái tử phát minh đấy.]

Thẩm Lẫm: [Quỳ á? Trò quỳ này đếch có tác dụng với em gái tao đâu, trong lòng nó không hề dao động tí nào.]

Chu Dương: [… Đáng sợ ghê.]

Chu Dương: [… @Văn Trạch Lệ]

Văn Trạch Lệ: [Kick Thẩm Lẫm ra ngoài đi.]

Thẩm Lẫm: [Bị anh đây nói trúng tim đen rồi à?]

Thẩm Lẫm: [Chú quỳ thật à? Ban nãy em gái anh ở chỗ chú, chú quỳ thật à?]

Chu Dương: [Hahahahaha, hoá ra là thật rồi.]

[Thẩm Lẫm đã bị xoá khỏi nhóm]

[Thẩm Lẫm được Chu Giang mời vào nhóm]

*

Ngủ một giấc tới khi trời sáng, chỉ thấy cả người bủn rủn. Thẩm Tuyền lật người nằm sấp trên giường, cơ thể [email protected] trụi đầy những vết hôn, cô lười nhác tựa người ra sau, hôm nay mùng một nên cô không ra khỏi nhà.

Cô cầm điện thoại lên, đúng lúc Nhiếp Thừa gửi tin nhắn tới.

Nhiếp Thừa: [Em dậy chưa?]

Thẩm Tuyền: [Dậy rồi ạ, đàn anh có đau đầu không?]

Nhiềp Thừa: [Hết đau rồi, người trong nhà đã nấu cho anh một bát canh giải rượu.]

Thẩm Tuyền: [Vậy thì tốt rồi.]

Nhiếp Thừa: [May mà em nhắc Nhiếp Tư.]

Thẩm Tuyền: [Dạ.]

Gửi xong tin nhắn này, Thẩm Tuyền bỏ điện thoại xuống. Nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, cô mở mắt, cầm lên nhìn. Văn Trạch Lệ gửi voice chat tới.

Văn Trạch Lệ: “Em dậy rồi à?”

Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”

Văn Trạch Lệ: “Anh đoán là em sẽ dậy tầm này mà.”

Văn Trạch Lệ: “Bé Tuyền.”

Thẩm Tuyền không trả lời, bỏ điện thoại xuống. Cô ôm lấy gối lại ngủ thêm một giấc, lúc thức dậy đã hơn mười giờ, cô dậy đánh răng rửa mặt. Hiếm khi nhàn rỗi, cô ung dung mặc quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu. Tối hôm qua Mạc Điền uống nhiều rượu quá, đang ngồi thượt trên sô pha thở dài: “Canh giải rượu này không có tác dụng gì sất.”

Thẩm Tuyền đi tới, xoa xoa vai bà: “Lần sau mẹ đừng uống nhiều thế.”

“À thì hôm qua vui quá.”

Thẩm Tuyền không nói gì.

Thẩm Tiêu Toàn đi từ trên lầu xuống, nhìn Mạc Điềm, hừ lạnh một tiếng: “Lần nào cũng thế, không biết uống còn nốc cho lắm.”

Thẩm Hách cũng đang đi xuống cùng, nghe thấy câu này, cậu trốn ngay và luôn.

Thẩm Tiêu Toàn quay đầu nhìn cậu một cái…

Thẩm Hách: …

Thẩm Tuyền mỉm cười, cả nhà cùng vào phòng ăn ăn sáng. Ăn uống xong xuôi, quản gia mang một cái hộp tới, mọi người vẫn còn đang ngồi trên bàn, hỏi: “Cái gì thế?”

Quản gia nói với Thẩm Tuyền: “Văn thiếu cho người mang tới ạ.”

Thẩm Tuyền: “Mở ra xem xem.”

Quản gia vâng một tiếng, cúi người mở hộp.

Bên trong đều là tạp chí.

Tất cả đều là những cuốn mà Thẩm Tuyền đang sưu tầm, có đủ hơn 100 quyển, có rất nhiều quyển vừa nhìn là biết đã được người khác sưu tập giữ gìn cẩn thận.

Thẩm Lẫm thấy vậy: “Đó chẳng phải là tạp chí mà em thích sao?”

Thẩm Tuyền: “Vâng”

Cô cầm khăn giấy lau khóe môi, tiếng điện thoại vang lên, là một tin nhắn âm thanh.

Cô click mở ra.

Giọng nói trầm ấm khàn khàn của một người đàn ông vang lên: “Không phải em muốn sưu tầm tạp chí à? Anh sưu tầm tất cho em rồi đấy, tên Nhiếp Thừa đó sau này đừng hòng tặng cho em bất kỳ cuốn tạp chí nào của nhà xuất bản này.”

Cô mở loa ngoài.

Cả nhà họ Thẩm: “…”

Một lúc lâu sau.

Mạc Điềm: “Xuỳ.”