*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Alicia

Dứt lời, Thẩm Tuyền chẳng đợi Văn Trạch Lệ lên tiếng đã cầm tập tài liệu đó với tập tài liệu của mình, vòng qua bàn, giẫm lên giày cao gót đi tới khu tiếp khách.

Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, cứ thế nhìn cô.

Thẩm Tuyền nghiêng người lấy một cái cốc, nhấn lên máy pha cà phê rồi nhìn anh: “Văn thiếu uống tách cà phê đi rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện?”

Cô mặc bộ đồng phục trắng đen, vóc dáng mảnh mai quyến rũ.

Lúc cô nhìn sang, đôi mắt dẫu lạnh nhạt nhưng lại gợn lên vẻ hút hồn khó tả.

Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ nghịch nghịch điếu thuốc, anh đi tới ngồi lên ghế sofa. Thẩm Tuyền lấy một cái gạt tàn thuốc từ dưới bàn trà lên, cái gạt tàn rất mới, trông có vẻ chưa được dùng lần nào, đặt trước mặt anh.

Ngay sau đó tách cà phê cũng được đặt trước mặt anh.

Thẩm Tuyền nói: “Đây là cà phê thủ công, đắng nhưng rất thơm.”

Văn Trạch Lệ dập điếu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, nới lỏng cổ áo rồi ngước mắt lên nhìn cô: “Em tự pha à?”

Thẩm Tuyền cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên không phải rồi. Là Thường Tuyết pha, tay nghề cậu ấy tốt lắm.”

“Vậy ư?” Văn Trạch Lệ cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyền.

Nét cười kia còn vương trên môi cô, nhẹ tênh nhưng lại làm người ta nao lòng.

Anh đặt tách cà phê xuống: “Đắng vừa tới. Bình thường em không thêm ít sữa à?”

Thẩm Tuyền: “Ít lắm, khi nào hứng lên thì thêm một chút.”

Cô lấy hai phần tài liệu ra, gác khuỷu tay lên thành ghế sofa, cơ thể hơi nghiêng về phía anh: “Cách rửa tiền của Phổ Ngân là qua sòng bạc. Công ty của bọn chúng nằm ở AM, ở đó sòng bạc là hợp pháp. Một vài chứng cứ quan trọng cần có nhân chứng và tài khoản ngân hàng, đặc biệt là những tài khoản ngân hàng đã được rửa tiền.”

Cô vừa tới gần là có thể ngửi được mùi hương trên người cô. Văn Trạch Lệ vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Anh đã sai người tới AM rồi.”

Thẩm Tuyền có chút kinh ngạc, cô nhìn anh: “Em cũng thế.”

Văn Trạch Lệ: “Ăn ý phết đấy chứ.”

Thẩm Tuyền nhướng mày, sau đó mỉm cười: “Ừm, Văn thiếu lúc nào cũng thông minh như thế.”

“Chừng nào em mới đổi xưng hô đây?” Hầu kết Văn Trạch Lệ lên xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lùng đầy gợi cảm.

Bàn tay lật tài liệu của Thẩm Tuyền sững lại, cô hỏi: “Anh muốn gọi thế nào?”

Văn Trạch Lệ nghiêng về phía trước, đôi môi mỏng như có như không trượt qua vành tai cô: “Gọi ông xã được không?”

Thẩm Tuyền không nhúc nhích, híp mắt lườm anh.

Sau đó cô nói: “Gọi anh là A Lệ, được chưa?”

Văn Trạch Lệ cũng không nhúc nhích, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, đôi mắt hẹp dài nhìn vào mắt cô. Một lúc sau anh mới nói: “Được.”

Ngón tay đang nắm lấy tài liệu của Thẩm Tuyền buông lỏng.

Mấy giây sau, cô hỏi: “Anh đổi hương nước hoa rồi à?”

Không đúng, hôm nay trên người anh rất khô mát, không chút mùi nước hoa. Cơ thể Văn Trạch Lệ ngả ra sau, ngón tay gõ gõ thành ghế, nhìn cô nói: “Có đổi đâu, lười xịt.”

“Gặp người chẳng có tí tế bào lãng mạn nào thì xịt làm gì.”

Câu này ám chỉ rõ ràng.

Thẩm Tuyền nghe như ý ở ngoài lời.

Người không có tế bào lãng mạn đó, là cô.

Thẩm Tuyền không khỏi nhớ tới câu nói của Trần Y.

Cô thở dài, yếu đuối đúng là không thích hợp với cô.

Nhưng bậc xuống nước mà cô đưa cho, Văn Trạch lệ đã nhận và cũng đã xuống nước.

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ nói: “Trưa nay đi ăn chung không?”

Để tránh anh lại hiểu lầm, Thẩm Tuyền còn chêm thêm một câu: “Bố em định cảm ơn anh, em cũng phải cảm ơn anh.”

Văn Trạch Lệ ngồi thẳng người dậy, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt. Anh nghiêng đầu nói: “Chủ tịch Thẩm sao? Vậy em thì sao, không tính mời anh một bữa cơm hả?”

Thẩm Tuyền nhìn vào mắt anh, một lát sau, cô cười: “Có chứ.”

Cũng không cứng miệng lắm, Văn Trạch Lệ hừ lạnh.

Cô cũng giỏi, chỉ một chốc đã đánh vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, thậm chí còn dùng cách thức đơn giản như vậy.

Thẩm Tuyền cầm cái tách của anh lên rồi cúi người rót thêm một ly mới, sau đó cô nói: “Để em gọi điện cho bố em. Trưa nay anh muốn ăn gì?”

Văn Trạch Lệ ngước cằm lên nhìn cô, ngắm nghía vài giây.

“Ăn em đó.”

Thẩm Tuyền ngơ ra mấy giây, sau đó cô thản nhiên đáp: “Còn nhiều thời gian mà, không gấp gì chút thì giờ này.”

Văn Trạch Lệ: “… Được.”

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên rồi kéo cửa phòng làm việc ra, ra ngoài gọi điện thoại cho Thẩm Tiêu Toàn.

Cửa đóng lại, Văn Trạch Lệ hung hăng kéo cổ áo sơ mi xuống.

Cho dù anh có tức muốn chết đi được, nhưng cô nói chuyện với anh vài câu là anh xịt ngay. Cmn, chả có tí tiền đồ nào.

*

Gọi điện thoại xong, đặt phòng ăn xong, Thẩm Tuyền đẩy cửa vào. Cô gật đầu với Văn Trạch Lệ, sau đó cầm áo khoác lên bảo: “Em đã đặt ở Lan Quế Phường.”

“Bây giờ xuất phát có thể tránh giờ cao điểm.”

Văn Trạch Lệ nhấp ngụm cà phê cuối cùng rồi rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, anh bước tới chìa tay về phìa cô: “Chìa khóa.”

Thẩm Tuyền đưa chìa khóa xe cho anh.

“Anh không lái xe tới hả?”

“Lâm Tập đưa anh đến.” Văn Trạch Lệ nhìn cô mặc áo khoác.

Khoác vào xong, ngón tay cô cài cúc lại. Văn Trạch Lệ đẩy tay cô ra, Thẩm Tuyền thoáng nhíu mày, song một giây sau, cúc áo sơ mi đang mở của cô được anh cài lại, ngón tay thon dài lướt qua da thịt của cô, bấy giờ Thẩm Tuyền mới nhận ra có hai cái cúc áo bị mở ra.

Cô nói: “Cảm ơn.”

Một tay Văn Trạch Lệ kéo cửa ra, Thẩm Tuyền vòng qua người anh bước ra.

Nhân viên tại văn phòng đồng loạt nhìn qua rồi lại vội cúi đầu, trong mắt ai nấy đều rực cháy ngọn lửa hóng hớt. 

Hai người đi vào thang máy.

Thẩm Tiêu Toàn chạy tới đây từ hội thương mại nên chậm hơn Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền đặt trước một phòng bao, đến nơi sẽ có phục vụ ra đón, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vào trước.

Trong phòng bao có máy sưởi, Thẩm Tuyền cởi áo khoác ra.

Văn Trạch Lệ kéo ghế ra, cô nhìn anh một cái rồi ngồi vào.

Văn Trạch Lệ cũng ngồi xuống, anh chỉnh lại cổ áo sơ mi bị trễ xuống rồi hỏi: “Chuyện trên du thuyền, chủ tịch Thẩm biết được khi nào?”

Thẩm Tuyền liếc anh một cái, trả lời: “Trong cuộc họp ngày hôm sau.”

Văn Trạch Lệ cong môi: “Hợp tác giữa bên em và Nhiếp Thừa…”

Đây gần như đã thành cái gai trong lòng anh.

Thẩm Tuyền bình thản nói: “Em tự có tính toán.”

“Em tính thế nào?” Anh sáp lại gần cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng tuyên bố: “Em tha cho cậu ta, nhưng anh thì chắc chắn sẽ không.”

Thẩm Tuyền nhìn anh, đang định nói gì thì ngoài cửa có tiếng động.

Văn Trạch Lệ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống.

Khi Thẩm Tiêu Toàn bước vào, Văn Trạch Lệ ra hiệu cho phục vụ kéo ghế. Thẩm Tiêu Toàn cười nói: “Giờ này ở ngoài kẹt xe quá, bác vội lắm nhưng vẫn trễ mất.”

Thẩm Tuyền cầm lấy áo khoác của Thẩm Tiêu Toàn: “Cho nên bọn con đã đi sớm.”

Bọn con?

Thẩm Toàn nghe câu này xong thì nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ cầm menu đưa cho Thẩm Tiêu Toàn: “Bác trai xem, bác muốn ăn gì ạ?”

Thẩm Tiêu Toàn nhận lấy menu, quan sát Văn Trạch Lệ một phen. Thú thực, từ sau hôm cướp hôn, ông không hề gặp lại Văn Trạch Lệ, song chuyện anh dây dưa cùng Thẩm Tuyền, ông lại biết rõ.

Trước sự dò xét của Thẩm Tiêu Toàn, Văn Trạch Lệ vẫn bình tĩnh ung dung, còn gọi thêm món với người phục vụ.

Gọi món xong, ba người ngồi xuống.

Thẩm Tuyền ngồi cạnh Thẩm Tiêu Toàn, Văn Trạch Lệ thì ngồi đối diện.

Thẩm Tiêu Toàn nói: “Chuyện trên du thuyền lần này, may mà có con mới giúp Thẩm Tuyền chuyển nguy thành an.”

Khóe môi Văn Trạch Lệ khẽ cong lên: “Bác trai khách sáo rồi. Thẩm Tuyền là bạn gái của con, đây là chuyện con nên làm mà. Hai nhà chúng ta cũng không cần khách sáo.”

Bạn gái.

Hai nhà.

Nói nghe thân thiết ghê nhỉ?

Thẩm Tiêu Toàn cũng bật cười: “Cũng đúng.”

Ông nhìn Thẩm Tuyền.

Khuôn mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh, mắt nhìn Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau sau đó cùng dời mắt đi, Thẩm Tiêu Toàn thấy thế thì nhướng mày.

Tình cảm có vấn đề sao?

Không lâu sau đồ ăn được bưng lên.

Trong lúc ăn, Thẩm Tiêu Toàn gắp thức ăn cho Văn Trạch Lệ, còn bảo: “Nhà bác có một cân trà ngon, khi nào về bác kêu người đưa sang cho bố con. Ông ấy đòi lâu lắm rồi.”

Văn Trạch Lệ dựa ra sau, ăn uống nóng người, mặt mày anh cũng giãn ra: “Cảm ơn bác trai.”

Thỉnh thoảng anh lại lướt nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền không nói gì nhiều, toàn là bố và Văn Trạch Lệ nói chuyện.

Xong bữa cơm, Thẩm Tiêu Toàn đã phát hiện ra con gái chỉ nhìn Văn Trạch Lệ có đúng mười lần. Văn Trạch Lệ lại nhìn nhiều gấp bội, cảm xúc rất phức tạp. Tất cả cảm xúc của một chàng trai khi nhìn một cô gái đều trộn lẫn bên trong.

Bấy giờ Thẩm Tiêu Toàn đã khẳng định.

Hai đứa này chắc đang giận dỗi nhau đây.

Nhưng con gái vẫn chiếm thế thượng phong.

Thẩm Tiêu Toàn: “…”

Cảm thấy có chút an ủi là sao nhỉ?

Có lẽ là do mấy người trước kia đều không quá xem trọng Thẩm Tuyền thôi.

*

Sau bữa cơm, ba người cùng rời khỏi. Lái xe của nhà họ Thẩm tới đón Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tuyền kéo áo khoác lại tiễn bố lên xe. Thẩm Tiêu Toàn hạ cửa sổ xe xuống, xoa xoa tóc Thẩm Tuyền rồi nhìn Văn Trạch Lệ đang đứng cạnh hút thuốc chiếc xe bên cạnh, ông khẽ dặn: “Đừng có cãi nhau lâu quá, có chừng mực thôi.”

“Thời gian hai đứa ở cạnh nhau không nhiều, lâu lâu được nghỉ thì nên ở cạnh nhau đi.”

Chỉ có người nhà mới biết tính tình của Thẩm Tuyền ở nhà, Văn Trạch Lệ không ở riêng cùng con bé thì làm sao biết được có đôi lúc con bé cũng rất đáng yêu?

Nhưng quả thật con bé ở bên ngoài đúng là vừa lạnh lùng vừa cứng rắn..

Tới nay trên diễn đàn Thẩm thị còn có người nói con bé là nữ ma quỷ kìa.

Không nói đến việc bài đăng đó hot tới bây giờ, mà đôi khi còn được lên top. Vậy nên lý do một hai năm nay Thẩm Tuyền luôn dùng Thường Tuyết mà không dùng người khác cũng là vì nguyên nhân này.

Thường Tuyết hiểu Thẩm Tuyền, còn người khác thì không, cứ hở một chút là vu khống hãm hại sau lưng con bé.

Thẩm Tuyền dùng tay vuốt vuốt tóc, nhẹ hều dạ một tiếng, sau còn nói thêm một câu: “Bọn con sắp làm hòa rồi.”

Thẩm Tiêu Toàn có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó bật cười nói: “Con đi đi, không phải chiều nay còn phải gặp hai cổ đông à?”

“Dạ.”

Dõi theo chiếc xe con màu đen đến khi khuất bóng, Thẩm Tuyền giẫm lên giày cao gót đi về phía chiếc xe của cô. Văn Trạch Lệ thấy cô tới, anh dập điếu thuốc mở cửa xe cho cô, Thẩm Tuyền cúi người ngồi lên.

Văn Trạch Lệ hờ hờ đỡ eo cô, tiếp đó “tách” một cái thắt dây an toàn cho cô.

Trước khi đi, anh nhỏ giọng hỏi: “Câu em nói, đứa trẻ không khóc sẽ không được kẹo là có ý gì hả?”

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Một lúc sau, cô đáp: “Trần Y nói, em không khóc cho nên không có kẹo ăn.”

Văn Trạch Lệ chống tay lên ghế, giữa mãi tư thế này, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm. Chẳng biết tại sao, từ trong đôi mắt của cô, anh nghĩ đến vài chuyện.

Ví như.

Lam Thấm.

Khóc sướt mướt.

Lúc nào cũng đang khóc.

Thế nên mọi người xung quanh đều thấy cô ta đáng thương.

Ngay cả Cố Trình cũng từng nói, Lam Thấm quả là tội nghiệp, may là có cậu, nếu không ở nhà họ Lam cô ấy chắc đến xương cũng chả còn.

Văn Trạch Tân cũng nói, thật sự càng gặp Lam Thấm em càng thấy đáng thương, nếu không phải cô ấy ở bên anh thì em cũng muốn bảo bọc một lần.

Nhiếp Tư còn từng ra mặt thay Lam Thấm một lần.

Thẩm Tuyền thì sao?

Trong lòng bọn họ, tất cả suy nghĩ đều là.

Cô quá mạnh mẽ.

Tôi thấy cô ta còn nhũn cả chân ra, cậu yêu đương với cô ta chắc áp lực lớn lắm nhỉ?

Loại đàn bà như Thẩm Tuyền nào có thể kiểm soát được. Khó đấy, đừng tự rước rắc rối lên mình nữa.

Chị Tuyền chỉ hợp để ngẩng đầu lên ngắm thôi, không hợp để cưới về làm vợ đâu.

Thậm chí, trước đây còn có tên cậu ấm hô hào rằng.

Đệt mẹ, bố ôi bảo tôi đi xem mắt Thẩm Tuyền. Tôi…Tôi đếch thèm đâu.

Văn thiếu, anh thật sự định kết hôn với Thẩm Tuyền ư? Rồi nửa đêm có bị hù cho tỉnh ngủ luôn không?

Nhìn thì đẹp đấy, nhưng mà không dám ăn đâu. Đàn bà đẹp đâu phải chỉ mình cô ta, bỏ đi mà làm người.

Văn thiếu, chia buồn với anh. Con gái ở thủ đô này nhiều như thế, thế mà lại kết thông gia với cô ta, nén bi thương nha anh.

Bây giờ nhớ lại, Văn Trạch Lệ mới chợt nhận ra, chẳng biết tự bao giờ anh đã gắn chặt với người phụ nữ cứng rắn nhất thủ đô. Bất chợt anh ngờ ngợ ra, vì sao cô lại lạnh lùng sắt đá như thế.

Ấy vậy nhưng lòng anh có chút xót xa.

Dầu cho, có lẽ cô cũng chẳng cần sự đau lòng này.

“Anh đang nghĩ gì đó?” Giọng nói lạnh nhạt của cô truyền đến.

Văn Trạch Lệ lấy lại tinh thần, đôi mắt nhìn vào cặp mắt đen láy của cô, một lúc sau, anh vân vê cằm của cô, hỏi: “Hôn không?”

Thẩm Tuyền mím môi.

Văn Trạch Lệ bật cười, áp sát tới, khóa lấy môi cô, cứ thế xông vào. Thẩm Tuyền khẽ giật mình trước sự xâm chiếm của anh, cô hơi rụt về sau. Song Văn Trạch Lệ lại càng táo tợn xông tới, vây chặt cô hoàn toàn. Thẩm Tuyền bị hôn đến mức không thở nổi, đôi thu thủy lấp lánh, một tay khoác lên bả vao anh.

Một hồi lâu sau.

Anh rời khỏi.

Gương mặt Thẩm Tuyền đỏ bừng, cô nghiêng đầu ho khan. Văn Trạch Lệ nhìn cô, hỏi: “Cuối tuần là sinh nhật của Văn Trạch Tân, em muốn đi không?”

Thẩm Tuyền dừng lại nói: “Đi.”

“Anh đến đón em nhé? Em tham dự bằng thân phận bạn gái của anh?”

Thẩm Tuyền ngập ngừng mấy giây, sau đó nói: “Được.”

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đẩy đẩy bả vai anh: “Lái xe đi, lát em còn phải gặp cổ đông nữa.”

“Gặp bọn họ làm gì? Có chuyện gì sao?” Văn Trạch Lệ lùi lại, vòng qua ghế lái mở cửa xe. Thẩm Tuyền không trả lời anh, người cổ đông đó còn ai ngoài ông chú cứ ép cô nhét người vào trong kia chứ.

Qua điện thoại không nhét được nên lấy cái danh muốn thăm hạng mục của công ty, hòng để nhét người vào trong.

Thẩm Tuyền trải qua chuyện này biết bao lần, đương nhiên biết phải xử lý thế nào. Cô cũng không sợ tên cổ đông kia, lần này chủ yếu là muốn để ông ta biết khó mà lui.

Nửa tiếng sau, đến Thẩm thị.

Thường Tuyết chờ ở dưới lầu, vừa thấy Thẩm Tuyền tới, cô ấy liền bước nhanh tới báo: “Ông ta đến rồi, còn dẫn theo người ông ta muốn nhét vào nữa. Chậc.”

Tiếp đó, cô ấy thấy Văn Trạch Lệ thì ngó đầu ra: “Chào Văn thiếu.”

Văn Trạch Lệ gật đầu, mắt nhìn Thẩm Tuyền: “Anh lái xe đi, tối kêu Lâm Tập đến trả lại.”

Thẩm Tuyền nhìn anh rồi nói: “Lái từ từ thôi.”

Rồi cô bước lên bậc thang.

Thường Tuyết đuổi sát theo sau. Bước chân hai người vội vã, cả hai đều mặc suit, song dáng Thẩm Tuyền thanh mảnh, sáng rực hơn những cô gái khác. Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ ngóng theo một lúc lâu mới thôi lưu luyến, thu lại tầm mắt.

*

Chiều nay Văn Trạch Lệ cũng có buổi hội nghị, Lâm Tập đã thay anh đi gặp khách hàng. Anh lái xe của Thẩm Tuyền về tới Văn thị thì gặp Văn Trạch Tân lái xe thể thao về ở dưới hầm để xe.

Văn Trạch Tân đóng cửa xe, nhìn nhìn: “Ái chà chà, anh chạy xe chị Tuyền về đó hả?”

Văn Trạch Lệ bấm mở cửa thang máy, nhếch môi dặn: “Sau này kêu là chị dâu.”

Văn Trạch Tân bất ngờ, còn lén nhìn chiếc Range Rover sau lưng. Cái xe này của Thẩm Tuyền ở thủ đô còn hung hăng hơn xe của đám thiếu gia nhiều.

Thế rồi, bỗng nhớ ra mấy hành động điên loạn nửa năm nay của anh trai mình, anh ta lập tức cười nói: “Được thôi. Chị dâu, chị dâu, chị dâu. Gọi thế này được chưa?”

Văn Trạch Lệ ừ một tiếng.

“Hôm sinh nhật nhớ mà gọi.”

Văn Trạch Tân: “Chị dâu còn tính tham gia sinh nhật của em hả?”

Văn Trạch Lệ: “Sao? Không xứng à?”

Văn Trạch Tân: “Đâu có, khách quý đến nhà, sao dám nói không xứng được.”

Văn Trạch Lệ nhíu mày, xoay xoay chìa khóa xe. Chẳng mấy chốc thang máy đã tới, cuộc họp đã chuẩn bị xong, Văn Trạch Lệ cùng Văn Trạch Tân đi vào phòng họp.

Dưới sự sắp xếp của phó giám đốc, cuộc họp bắt đầu.

Mấy năm nay, hiệu suất cuộc họp của Văn thị cao hơn rất nhiều, cuộc họp thừa thãi ngày càng ít đi. Suốt buổi họp rất căng thẳng, Văn Trạch Tân ngồi cạnh Văn Trạch Lệ ngáp một cái, nghía sang chỗ anh trai mình.

Đột nhiên phát hiện, Văn Trạch Lệ đang đăng ký tài khoản mua sắm online.

Hử? Mua cái gì đó?

Văn Trạch Lệ thản nhiên ấn vào cửu cung cách*.

(*Cửu cung cách: Một dạng hiển thị 3×3 khi đăng hơn 9 tấm hình trở lên trên các mạng xã hội tại Trung Quốc.

Ví dụ nè:



)

W: Mặt hàng này của shop tên là gì vậy?

Bé quỳ giấu tên: Quỳ Gối Là Chuyện Nhỏ* ạ. Khách yêu ơi, bên em đang có chương trình mua một tặng một, màu sắc ngẫu nhiên ạ.

(*Chính nó đây::)))))



)

W: Mua một tặng một? Có hiệu quả không đó? Quấn vào hay sao?

Bé quỳ giấu tên: Đương nhiên rồi. Khách yêu xem đánh giá cao nườm nượp bên dưới là biết ngay món gian lận này đỉnh tới cỡ nào rồi. Đại đa số là khách nam thôi, ở nhà cũng phải bảo vệ đầu gối cho tốt nha.

W: Tốt lắm, tôi muốn mua công ty của mấy người.

Bé quỳ giấu tên: …????????

Khách yêu này, anh lặp lại lần nữa được không?