“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, kêu tên Tiểu Thiên , “Ngươi tốt nhất nên an phận ở lãnh cung cho trẫm , nếu không trẫm nhất định cho đầu của ngươi chuyển nhà.”

Tức giận đến phẩy tay áo một cái, hắn bước vội đi, lại ở nửa đường gặp phải một nữ nhân tuồi xấp xỉ với hắn.

“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng?” Nữ tử nhìn thấy trên trán Hoàng Phủ Tấn mang theo miệng vết thương màu đỏ kia , nàng kinh hô ra tiếng, “Hoàng Thượng, ngài tại sao lại bị thương?”

“Trẫm không có việc gì.” Hoàng Phủ Tấn bước qua nữ tử, tiếp tục đi về phía trước.

“Hoàng Thượng, hay là để cho Lạc Thủy giúp ngài băng bó được không.” Nữ tử xưng là Lạc Thủy vội không ngừng kéo Hoàng Phủ Tấn lại , trong mắt của nàng hiện lên vẻ đau lòng, chính là Hoàng Phủ Tấn cũng không chú ý tới.

“Không cần.” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng, bỏ tay Vũ Lạc Thủy ra, trên mặt thủy chung lạnh như băng làm cho người ta run rẩy.

“Hoàng Thượng, hay là để cho Lạc Thủy giúp ngài băng bó đi.”

“Trẫm nói không cần, có nghe hay không!” Hoàng Phủ Tấn không kiên nhẫn hét lên, “Thái Hoàng Thái Hậu ở Vân Tiêu cung, ngươi đi hầu hạ bà đi.”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Hoàng Phủ Tấn không cho Vũ Lạc Thủy có cơ hội mở miệng một lần nữa, nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần cô đơn, trong mắt Vũ Lạc Thủy tăng thêm vài phần đau lòng.

“Hoàng Thượng, tâm Lạc Thủy vẫn một mực gửi nơi ngài, ngài biết không?”

Vân Tiêu cung ——

Ngày kế, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn thức giấc giống như ngày bình thường, nhưng nội thương tối hôm qua phát tác làm cho bà hôm nay thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều.

“Thái Hoàng Thái Hậu, người tỉnh?” Vũ Lạc Thủy đứng ở bên giường Thái Hoàng Thái Hậu , đưa tay nâng bà dậy .

“Lạc Thủy a, con làm sao vậy?” Thái Hoàng Thái Hậu thấy hốc mắt Vũ Lạc Thủy hồng hồng, liền mở miệng hỏi .

“A?” Vũ Lạc Thủy nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, vội không ngừng xoa xoa khóe mắt, “Lạc Thủy không có việc gì đâu, có thể ngủ không tốt lắm.” Nàng cho Thái Hoàng Thái Hậu một nụ cười an tâm.

“Nga, Ai gia còn tưởng rằng ai khi dễ con chứ.” Thái Hoàng Thái Hậu được Vũ Lạc Thủy giúp đỡ từ trên giường đứng lên, duỗi thân người, khẩu khí của bà mang theo vài phần vô lực, “Ai

Ai gia tối hôm qua thật đúng là bị hai vợ chồng Tấn nhi gây sức ép ngay cả mạng già đều sắp không giữ được.”

Vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, hốc mắt Vũ Lạc Thủy lại một lần nữa nhịn không được đỏ lên, điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu chú ý tới .