“Vâng, vâng, tôn nhi đã biết, tôn nhi nhất định sẽ không giận chó đánh mèo.” Hoàng Phủ Tấn không ngừng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, đây hoàn toàn không phải là lỗi của thái y, chính là, hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để che dấu sự sợ hãi trong lòng mình.

Lạnh lùng quét mắt về phía đám thaí y đang run rẩy, Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói: “Các ngươi cút hết đi cho trẫm.”

“Dạ, tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu.” Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, các thái y đều nhẹ nhàng thở ra, hai chân như nhũn đến không còn một chút sức lực từ trên mặt đất đứng lên, thiếu chút nữa là có thể ngã lăn trên mặt đất, có mấy kẻ nhát gan, thậm chí còn té lăn trên đường đi ra ngoài.

“Tấn nhi, từ nhỏ con đã lớn lên bên người Hoàng tổ mẫu, con vẫn luôn là một đứa cháu ngoan, vì sao bây giờ tính tình lại trở nên tàn bạo như vậy.”

“Trẫm. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn cau mày không nói gì, hắn cũng không biết chính mình khi nào thì thành cái dạng này.

“Tấn nhi, Thiên Thiên ở lãnh cung đã vài ngày rồi, dù sao nàng cũng là hoàng hậu của con, con nên thả nàng ra đi.”

“Nàng?” Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhắc tới Tỉêu Thiên, nhưng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sốt, từ sau khi trở về từ lãnh cung, hắn cơ hồ đã quên sự tồn tại của nữ nhân kia, kẻ vô pháp vô thiên dám lấy ghế đập vào đầu hắn.

Nhớ tới Tiểu Thiên, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại hiện lên một tia lửa giận khó nén.

Khi Thái Hoàng Thái Hậu một lần nữa chuẩn bị mở miệng , trong mắt Hoàng Phủ Tấn đột nhiên hiện lên một tia kích động, cả người đứng mạnh lên, “Niếp Tỉêu Thiên! Sao Trẫm có thể quên nàng chứ.” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia kích động làm cho Vũ Lạc Thủy đang đứng bên người và Thái Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường đều kinh ngạc không nhỏ, nhất là Hoàng Phủ Tấn tươi cười trong mắt làm cho hai người càng cảm thấy kỳ quái.

“Tấn nhi, con. . . . . .”

“Hoàng tổ mẫu, người nhất định phải cố gắng, tôn nhi nhất định sẽ tìm được người chữa khỏi bệnh cho người.” Bỏ lại một câu như vậy, Hoàng Phủ Tấn chạy ra khỏi Thanh Âm cung.

Ra khỏi Thanh Âm cung, Hoàng Phủ Tấn liền đi thẳng đến lãnh cung, hắn hiện tại cảm thấy mình thật may mắn vì không giết Tỉêu Thiên, ít nhất cho đến bây giờ, nữ nhân kia là hy vọng duy nhất của hắn.

Nếu nàng dùng y thuật, nói không chừng thật sự có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Hoàng tổ mẫu.