“Hoàng Hậu. . . . . .”

“Ngươi đừng gọi ta Hoàng Hậu, kiểu xưng hô này nghe thực khủng bố.” Tiểu Thiên vội đánh gãy lời nói của Vũ Lạc Thủy.

Hai người trong lúc đó đột nhiên lặng im, Tiểu Thiên mở miệng nói: “Ta đi rồi, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố Hoàng tổ mẫu.”

Nói xong, nhìn người trên giường liếc mắt một cái, nàng bước nhanh ra khỏi Thanh Âm cung.

Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi thời cổ đại này, nếu tiếp tục ở lại cái nơi buồn chán này, nàng nhất định sẽ chết mất.

“Cái gì?” Nghe xong những lời Tiểu Thiên nói, Đoá nhi kinh hô ra tiếng, “Hoàng Thượng đuổi người ra khỏi cung ?”

“Đúng vậy.” Tiểu Thiên gật gật đầu, tiếp tục nói: “Đoá nhi, ta hẳn là có nhà mẹ đẻ phải không, ta nghe cẩu hoàng đế nói thánh chỉ hạ ở Thượng Thư phủ, lão cha của ta hẳn là Thượng Thư đại nhân đi, khoan nói chuyện, chúng ta mau chóng về nhà phụ thân ta a.”

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đoá nhi hơi nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi.

“Làm sao vậy?” thấy nét khó xử trên mặt Đoá nhi, Tiểu Thiên nhịn không được mở miệng hỏi.

“Tiểu thư, ta. . . . . . Chúng ta có thể hay không cầu Hoàng Thượng để chúng ta ở lại trong cung a, có thể không về nhà được chứ?”

“Ngươi ngốc a.” Tiểu Thiên nghe Đoá nhi nói như vậy, hung hăng lấy tay gõ đầu của nàng, “Ta thật vất vả mới có thể khiến cho tên hôn quân kia đồng ý thả ta ra khỏi cung, sao ta lại phải đi cầu hắn ở lại trong cung?”

Nha đầu kia toàn nói lời ngốc nghếch. Tiểu Thiên tức giận nhìn Đoá nhi liếc mắt một cái, nhưng nét khó xử trên mặt Đoá nhi lại làm cho Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái.

“Đoá nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Về nhà không phải rất tốt sao? Sao ngươi lại bày ra bộ dáng không nguyện ý kia a?”

“Tiểu thư, nếu như chúng ta về nhà, nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư các nàng. . . . . . Các nàng nhất định sẽ khi dễ chúng ta .” Đoá nhi càng nói càng nhỏ giọng, Tiểu Thiên nhìn ra được, khi Đóa nhi nhắc tới nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư, trong mắt xuất hiện vài phần hoảng sợ.

“Nhị phu nhân? Nhị tiểu thư? Các nàng là ai?” Tuy rằng trong lòng cũng đoán ra được phần nào, nhưng Tiểu Thiên vẫn mở miệng hỏi.

“Nhị phu nhân là nhị phòng của lão gia, trước khi người tiến cung, họ vẫn luôn khi dễ Đại phu nhân cùng người, có đôi khi tức giận còn bắt người ngủ. . . . . . Ngủ sài phòng. . . . . .” Đoá nhi đem chuyện nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư khi dễ các nàng nói ra, làm Tiểu Thiên giận đến mức đen mặt.