192: Xem Thường Ta Phải Không?


Diệp Quân xuất hiện trên đài tỉ võ trong ánh nhìn của mọi người.

Một mình!

Diệp Quân hôm nay chỉ mặc một bộ đường bào màu mây trắng đơn giản, rất sạch sẽ, cũng rất mộc mạc, bước đi của hắn cũng cực kỳ ung dung, vẻ mặt thản nhiên.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Quân!

Diệp Quân!

Kiếm tu yêu nghiệt nhất Trung Thổ Thần Châu bây giờ, cũng là Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất của Trung Thổ Thần Châu!

Phải công nhận rằng thân phận kiếm tu này ở vũ trụ Quan Huyên vẫn mang lại cảm giác vô cùng thần bí, vì đến hôm nay, số lượng kiếm tu thật sự quá ít ỏi!

Đại Kiếm Tiên thì lại càng ít!

Nhưng bây giờ, ở Trung Thổ Thần Châu lại xuất hiện một vị!

Diệp Quân vừa xuất hiện, vẫn có người hoan hô cho hắn!

Bọn họ không thèm quan tâm ân oán giữa Diệp Quân và nhà họ An, bọn họ chỉ biết Diệp Quân là một Đại Kiếm Tiên, hơn nữa còn rất đẹp trai!

Chỉ có một điều đáng tiếc, đó là gia thế và bối cảnh quá tệ!

Ở thế đạo thực tế như bây giờ, nhiều khi gia thế và bối cảnh là thứ quyết định một người có thể đi được bao xa!

Thế nên, sau khi so sánh thì An Đạo Tân và Đông Lý Mạch càng thu hút hơn một chút.

Hết cách rồi!

Người ta có gia thế và bối cảnh vô địch mà!

Là con nhà giàu thực thụ!

Cùng với sự xuất hiện của Diệp Quân, ánh mắt của An Nhã đứng trên đỉnh núi kia lập tức trở nên lạnh lùng.

Nhà họ An bị Diệp Quân Chỉ sỉ nhục, tất cả đều là vì kẻ này!

Mấy nghìn vạn năm trở lại đây, nhà họ An chưa từng nhực nhã như thế!

Nhà họ An không thể động vào Diệp Quân Chỉ nhưng bọn họ dám ra tay với Diệp Quân!

Nói thẳng ra thì chính là ức hiếp ngươi không có ai chống lưng đấy!

Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên nhìn Diệp Quân bên dưới với ánh mắt phức tạp.

Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi thế này cơ mà!

Đã bao lâu Trung Thổ Thần Châu không xuất hiện Đại Kiếm Tiên rồi?

Ông ta tiếc nhân tài!

Nhưng lại bất lực!

Đối diện với nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu không thể nào bảo vệ được Diệp Quân!


Liên lạc với tổng viện sao?

Đến cả Diệp Quân Chỉ cũng đã bị những thế gia này sắp xếp đâu ra đấy, ông ta làm sao đấu lại những thế gia này được?

Có thể nói, ở cả Trung Thổ Thần Châu này, ai dám đứng ra nói đỡ cho Diệp Quân thì sẽ bị gi3t chết ngay lập tức!

Quan Huyên Pháp?

Không phải là không có uy lực, chỉ là người đến thực thi phải vô cùng đỉnh mới được!

Giống như Diệp Quân Chỉ!

Nếu không, ngươi còn chưa mở miệng, người ta đã nghiền chết ngươi rồi!

Đây chính là hiện thực!

Cố Triều Nguyên thầm than, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ nói: "Hôm nay, một vị Đại Kiếm Tiên sắp biến mất rồi!"

Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước tới trước mặt ba người An Đạo Tân!

Chàng trai của tộc Thiên Long nhìn Diệp Quân, trên mặt hiện rõ vẻ khiêu khích.

Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quân, gương mặt mang theo nụ cười cợt nhả!

Gã chắc chắn sẽ đứng về phe An Đạo Tân!

Thế gia, đương nhiên phải làm bạn với thế gia rồi!

An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân, mỉa mai: "Một mình thôi à?"

Diệp Quân nhìn An Đạo Tân: "Đánh hội đồng hay đánh tay đôi?"

Đánh hội đồng hay đánh tay đôi?

Lời này vừa dứt, cả hiện trường đều im phăng phắc!

Mới tới đã vào luôn vấn đề sao?

Vì trên đài tỉ võ có trận pháp nên đối thoại của mấy người bọn họ sẽ được trận pháp truyền ra, dù có xa hơn nữa thì đối thoại của bọn họ vẫn được truyền tới tai của mọi người một cách cực kỳ rõ ràng.

An Đạo Tân bỗng cười: "Ngươi chọn đi!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ba người các ngươi cùng lên đi!"

Ầm!

Bỗng chốc, một luồng kiếm thế kh ủng bố phóng ra như một trận đại hồng thuỷ!

Rầm!

Ba người An Đạo Tân không kịp đề phòng, bị luồng kiếm thế này đẩy ra xa mười mấy trượng!

Thấy cảnh này, mọi người đứng xem đều kinh hãi!

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã ồn ào hẳn lên!


Kiếm Tiên!

Đây chính là Đại Kiếm Tiên, kiếm thế Đại Kiếm Tiên vô địch!

Một đánh ba!

Mẹ nó chứ, k1ch thích quá!

Đối với những người hóng hớt thì chuyện càng lớn, bọn họ càng thấy ghiền!

Sắc mặt của đám người An Đạo Tân thì bỗng trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ không ngờ kiếm thế của Diệp Quân lại kh ủng bố tới mức này!

Trong tình huống không kịp đề phòng đã chịu thiệt một chút!

Ánh mắt An Đạo Tân loé lên tia hung hãn, cô ta sải bước về phía trước, định ra tay thì chợt có một tia sấm sét xé ngang bầu trời!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đạo lôi quang đánh thẳng xuống.

Ầm!

Những nơi lôi quang đi qua, không gian đều bị xé toạc!

Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, đạo lôi quang đó đáp xuống ở một nơi khá gần phía sau lưng Diệp Quân. Một chàng trai mặc trường bào màu đen chậm rãi bước tới, giữa trán chàng trai này có một đạo lôi quang.

Diệp Khải!

Diệp Khải chậm rãi bước tới bên cạnh Diệp Quân: "Diệp Quân ca, tính cả ta nữa".

Diệp Quân nhìn Diệp Khải, hơi kinh ngạc: "Đệ..."

Diệp Khải khẽ cười, không nói gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi cười nói: "Được!"

Thấy Diệp Khải, An Đạo Tân nhíu mày!

Mà lúc này, phía xa bỗng xuất hiện một cô gái.

Tóc bạch kim, phi đao!

Tịch Huyền!

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía Tịch Huyền!

"Tịch Huyền!"

Có người nhận ra thân phận của Tịch Huyền!

Vị này là nhân vật đã làm mưa làm gió năm xưa đấy!

Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy khẽ cười: "Tính cả ta nữa!"

Diệp Quân lắc đầu cười: "Không cần phải vậy!"

Tịch Huyền trợn Diệp Quân một cái: "Xem thường ta phải không?"


193: Thương Võ Thần


Diệp Quân cuống quýt lắc đầu: "Ý ta không phải vậy, chỉ là ta không muốn liên luỵ cô!"
Tịch Huyền cười nói: "Không có gì là liên luỵ hay không liên luỵ cả! Chúng ta có phải là bạn bè không?"
Bạn bè!
Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền khẽ cười: "Đừng đắn đo nữa! Ta đã đến đây thì đã biết hậu quả là gì rồi, ta còn không sợ, ngươi đừng sợ thay cho ta làm gì!"
Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân khẽ cười nói: "Được!"
Nói xong hắn quay người nhìn An Đạo Tân, cười nói: "Nếu nhà họ An đã gấp gáp giết ta đến vậy thì còn đợi gì nữa? Diệp Quân ta ở đây, còn không mau tới giết?"
An Đạo Tân sải bước tới trước, ca nhìn Diệp Quân: "Giết ngươi, không cần tới ba người, chỉ cần mình ta là đủ!"
Ầm!
Một luồng khí tức kh ủng bố từ cơ thể cô ta phóng ra, chớp mắt, không gian xung quanh đã xuất hiện vô số dòng chảy sấm sét kh ủng bố!
Dòng chảy sấm sét mạnh mẽ đã vỡ không gian xung quanh, vô cùng khiếp người!
"Cảnh giới Pháp Kiếp!"
Có người kinh ngạc hô lên!
Cảnh giới Pháp Kiếp trẻ thế này sao?
Ai ai cũng kinh hãi!
Trẻ thế này, đừng nói là ở Trung Thổ Thần Châu, cho dù là ở tổng viện vũ trụ Quan Huyên thì cũng là thiên tài hiếm thấy!
An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta đánh tay đôi với ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Dứt lời, hắn bỗng biến mất!
Một nhát kiếm!
Nhát kiếm này như sấm sét, mọi người còn chưa kịp quan sát đã đâm vào cổ An Đạo Tân rồi!
Một kiếm đâm vào ngay cổ!
Trong tích tắc, bầu không khí bỗng im phăng phắc!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào cổ của An Đạo Tân, nhưng lại bị một nhuyễn giáp mỏng màu vàng cản lại!
"Thần giáp!"
Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên nheo mắt lại!
Nền tảng của nhà họ An này không phải thâm sâu bình thường thôi đâu!
Có đến cả giáp cấp Thần, hơn nữa chuẩn bị những thứ này rõ ràng là để chống lại tốc độ của Diệp Quân!
Bên dưới, Diệp Quân đâm một kiếm không thành công thì lập tức lui lại, nhưng đúng lúc này, một luồng lôi quang kh ủng bố đánh về phía hắn!
Diệp Quân nheo mắt lại, nhoáng người né tránh đạo lôi quang kia một cách chuẩn xác.

Một giây sau, hắn lại xuất hiện sau lưng An Đạo Tân như một hồn ma, mà dường như An Đạo Tân đã đoán được nên hắn vừa xuất hiện sau lưng cô ta thì cô ta đã đánh một quyền tới!
Trên nắm đấm này có vô số lôi quang phun trào.

Ầm!
Tiếng nổ vang lên, một đạo tàn ảnh lùi ra sau mười mấy trượng!
Người lùi lại chính là Diệp Quân!
Sau khi dừng lại, Diệp Quân không hề bị thương, thật ra không phải hắn bị đánh lùi mà là hắn chủ động lùi ra!
Diệp Quân nhìn An Đạo Tân phía xa, trong lòng thấy kỳ lạ!
Tốc độ của cô gái này không nhanh, nhưng xuất chiêu vừa đúng lúc, khiến hắn có cảm giác bị kiềm chế!
An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nhạo: "Ngơ rồi à? Biết đấu pháp của ta gọi là gì không? Đấu pháp này gọi là đấu pháp dòng chảy ý thức!"
Dòng chảy ý thức!
Diệp Quân im lặng, hắn chưa từng nghe đến!
An Đạo Tân tiếp tục nói: "Xem dáng vẻ của ngươi, chắc là chưa nghe đến rồi! Nhưng cũng đúng thôi, loại người như ngươi sao có thể tiếp xúc được đến cấp bậc này? Từ nhỏ ta đã luyện võ, học tập ở thư viện Quan Huyên, người dạy võ đạo cho ta là cường giả đỉnh cấp của thư viện Quan Huyên, còn ngươi thì sao?"
Nói rồi, cô ta khẽ cười: "Theo ta được biết thì ngươi có một vị Tháp gia, nhưng đến dòng chảy ý thức ngươi còn chưa nghe đến, xem ra Tháp gia của ngươi chỉ là hạng rác rưởi tầm thường mà thôi!"
Diệp Quân: "..."
"Mẹ kiếp!"
Trong tháp, Tiểu Tháp nổi điên: "Mẹ kiếp! Hậu nhân của nhà họ An bây giờ đều giỏi đến vậy à? Hả? Mẹ nó chứ, ta chọc gì đến cô ta à? Hay sao?"
Giọng nói bí ẩn: "..."
An Đạo Tân bỗng bước tới trước một bước, một đạo tàn ảnh lướt qua!
Lôi quang lập loè!
Diệp Quân nheo mắt lại, hắn bỗng loé người, biến mất tại chỗ!

An Đạo Tân ở phía xa chợt xoay người rồi đấm một quyền ra, nhưng Diệp Quân không hề xuất kiếm.

Mà lúc này, đồng tử An Đạo Tân bỗng rút lại!
Giây phút này cô ta mới phát hiện Ngô Bình đã ở sau lưng mình rồi!
Nhưng trong tay Diệp Quân lại không có kiếm!
An Đạo Tân vừa quay người, một thanh kiếm đã đâm vào cổ của cô ta!
Ầm!
An Đạo Tân liên tiếp lùi sau!
Thấy cảnh này, trên núi Quan Huyên, đồng tử Cố Triều Nguyên rút lại: "Người...!kiếm chia đôi! Đấu pháp phản ý thức!"
Chỉ có một số ít người nhìn thấy vừa nãy lúc Diệp Quân biến mất, người đã biến mất, nhưng kiếm vẫn còn đứng nguyên!
Còn lúc Diệp Quân xuất hiện sau lưng An Đạo Tân, An Đạo Tân quay người đánh ra một quyền nhưng Diệp Quân thi triển thuật ngự kiếm, thanh kiếm vốn dĩ đứng yên đã đâm thẳng từ phía sau lưng cô ta.

Nhát kiếm này vẫn không thể giết được An Đạo Tân, vì bộ nhuyễn giáp kia đã đỡ được!
Nhưng sức mạnh ghê gớm đã khiến An Đạo Tân liên tiếp lùi sau mấy chục trượng.

An Đạo Tân vừa dừng lại, Diệp Quân đã như một hồn ma xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta hoảng hốt đánh mạnh một quyền, vô số lôi quang toé ra!
Nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay mà liên tục lùi về sau.

An Đạo Tân ngẩng người, một giây sau, đồng tử cô ta rút lại, quay phắt người nhưng lại một thanh kiếm nữa đâm vào cổ của cô ta!
Rầm!
An Đạo Tân liên tiếp lùi sau, cùng lúc đó, Thần Giáp chỗ cổ cô ta đã có dấu rạn!
Trong lúc An Đạo Tân lùi sau, Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt cô ta như ma quỷ, đồng tử cô ta rút lại, lần này cô ta thông minh hơn rồi! Cô ta để mặc Diệp Quân, quay người đánh một quyền ra!
Ầm!
Quyền này đấm ra, lôi quang mạnh mẽ đánh nát không gian trước mặt cô ta!
Nhưng quyền này lại đánh hụt!

Hơn nữa còn không có kiếm!
An Đạo Tân khiếp sợ, vừa quay người thì một thanh kiếm đã đâm vào cổ họng cô ta!
Ầm!
Bỗng chốc, An Đạo Tân bay xa ra mấy chục trượng, lúc cô ta vẫn chưa dừng lại, một đạo kiếm quang nhanh như chớp đã chĩa tới trước mặt cô ta.

Cô ta chưa kịp phản ứng, nhát kiếm này đã lại đâm vào cổ họng cô ta!
Ầm!
An Đạo Tân lại tiếp tục bay ra, khoảnh khắc cô ta bay ra, nhuyễn giáp chỗ cổ cô ta đã vỡ nát!
Lúc nhuyễn giáp vỡ ra, lại một thanh phi kiếm nữa đâm tới!
Đồng tử của An Đạo Tân rút lại, giây phút này, cô ta cảm nhận được hơi thở của cái chết!
Không dám che giấu gì nữa, hai tay cô ta siết chặt!
Ầm!
Một thanh trường thương rực lửa phóng từ người cô ta lên trời!
Ầm!
Tích tắc, không gian trong phạm vi mấy chục trượng vỡ vụn, khí tức mạnh mẽ trực tiếp đẩy lui nhát kiếm của Diệp Quân!
Trong cây thương này ẩn chứa khí tức mạnh mẽ kh ủng bố, khí tức này vừa xuất hiện đã khiến không gian ở đây vặn vẹo, sau đó bắt đầu tan biến!
Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên khó tin nhìn thanh trường thương kia, run giọng nói: "Đây...!là khí tức của Võ Thần, đây là thanh trường thương mà vị nữ Võ Thần kia của nhà họ An từng dùng..."
Thương Võ Thần!.