Thôi xong!
Đây là ý nghĩ lúc này của Tiểu Tháp.

Giọng nói bí ẩn vội nói: “Tiểu Tháp, mau ngăn cô ta lại”.

Tiểu Tháp không nói gì.

Ngăn lại?
Mẹ nó, sao ngươi không ngăn?
Mẹ nó!
Chuyện gì cũng bảo ta giải quyết, ta chỉ là một cái tháp thôi! Tháp thôi đó!
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Nếu ngươi không ngăn cô ta lại, một khi cô ta tiêu diệt tộc Thiên Long thì thế giới sẽ sụp đổ.

Hơn nữa nếu để cô ta thể hiện sức mạnh vô địch trước mặt Tiểu Quân, có thể sẽ hủy hoại đạo tâm của Tiểu Quân, sau đó gieo rắc vào lòng hắn một vị thần vô địch”.

Nghe thế Tiểu Tháp không nói gì.

Mẹ kiếp!
Hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Sở dĩ bây giờ Diệp Quân mạnh như vậy, có thể chứng tỏ trong lòng không có thần, đó là bởi vì hắn là nghé mới sinh không biết sợ hổ, chưa từng gặp cường giả vô địch.

Năm đó Diệp Huyên cũng thế.

Nhưng sau đó người phụ nữ váy trắng ra tay ngày càng nhiều, hình tượng bất khả chiến bại đã gieo rắc vào lòng Diệp Huyên.

Điều này cũng dẫn đến việc sau đó xuất hiện rất nhiều vấn đề khi Diệp Huyên tu luyện.

Thần này không thể xuất hiện được.

“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Liều đi”.


Nói rồi nó vội truyền âm cho Diệp Quân: “Cậu nhóc, đừng để cô ta ra tay nữa, sau trận chiến đó, cô ta cũng bị thương nặng, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì sẽ tổn thương đến bản nguyên.

Hơn nữa, nếu cô ta cứ thế đánh tiếp thì sẽ bị nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ điên cuồng trả thù, ngươi… ngươi cũng không muốn cô ta bị người khác đánh giết chứ?”
Tất nhiên nó không dám đi khuyên răn người phụ nữ váy trắng.

Mẹ nó chứ!
Có lẽ ông lớn thiên mệnh trước kia còn có thể nghe lời.

Bây giờ từ khi tiểu chủ… dù sao sau đó, ông lớn thiên mệnh đã không bình thường rồi.

Nó không dám khuyên.

Chỉ đành để Tiểu Quân đi khuyên can.

Nghe Tiểu Tháp nói thế, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự một lúc rồi nói: “Cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đủ rồi”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì, vẻ mặt bà ấy vẫn rất bình tĩnh.

Diệp Quân mỉm cười: “Đã đủ rồi, phần còn lại để tự ta giải quyết”.

Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.

Hắn ngưng tụ khí kiếm, sau đó nói: “Ta làm được”.

Những gì Tháp gia nói cũng là điều hắn lo lắng.

Nếu cứ đánh tiếp như thế, rất có khả năng cô cô váy trắng này chọc đến cường giả mạnh hơn nữa.

Một đánh một, hắn tin vào cô cô váy trắng.

Nhưng mấy thế lực này sẽ một đánh một sao?
Chắc chắn là không.

Đến lúc đó nếu đánh hội đồng…
Đừng nói là Tháp gia, đến hắn cũng rất lo, dù sao cô cô váy trắng chỉ có một mình, hai tay khó đánh lại bốn tay.

Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tháp thở phào.

Cũng may!
May quá!
Mặc dù tên nhóc này rất thông minh nhưng vẫn chưa đủ sự trải nghiệm, nếu không cũng không dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng dù là bây giờ nó cũng cảm thấy hơi mất sức.

Vì nó nhận ra tên khốn này rất thông minh lạnh lợi, sau này có muốn gạt cũng sẽ ngày càng khó.

Ba đời tháp của mình đúng là vất vả quá mà.

Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được!”
Diệp Quân khẽ cười, đang định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng bỗng vung tay lên.

Rầm!
Tất cả cường giả nhà họ An ở đó đều bị bay đầu trong tích tắc, cuối cùng đầu của các cường giả này đều bay đến trước mặt An Nhã.

Hơn một ngàn cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất rất ngay ngắn, hơn nữa mọi người đều nhìn chằm chằm vào An Nhã.


Máu bắn tung tóe ra ngoài như suối.

Thấy thế An Nhã như người mất hồn.

Hơn một ngàn cường giả.

Đây đều là những người xuất sắc nhất của nhà họ An.

Mà hôm nay lại chết ở đây.

Điều này có nghĩa là gì?
Tức là cường giả của nhà họ An đã bị tiêu diệt đến tận cùng.

Từ nay về sau nhà họ An sẽ không còn được gọi là gia tộc lớn nữa.

E là một ngàn năm sau cũng khó mà khôi phục lại.

Sắc mặt An Nhã xám như tro tàn, hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.

Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng đi đến trước mặt cây thương Võ Thần, cô ta quỳ xuống run giọng nói: “Hai vị tiên tổ Võ Thần thấy rồi chứ? Hôm nay nhà họ An bị sỉ nhục như vậy, lẽ nào hai người không hiển linh sao?”
Võ Thần!
Mọi người đều nhìn cây thương Võ Thần.

Tất cả đều lặng thinh.

Mọi người đã bỏ sót một chuyện.

Đó là nhà họ An có hai vị Võ Thần.

Người ta có chỗ chống lưng.

Người ta có sự kiêu ngạo.

Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng xòe tay ra, cây thương Võ Thần bay thẳng đến trước mặt cô ta, cô ta liếc mắt nhìn cây thương Võ Thần, trong cây thương có ý chí của Võ Thần.

Người phụ nữ váy trắng bỗng chỉ vào cây thương, Diệp Quân vội nói: “Cô cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Cô muốn hủy luôn cây thương này sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.

Diệp Quân chớp mắt: “Có thể cho ta không?”
Nếu lấy cây thương này ra ngoài bán còn có thể kiếm được không ít tiền.


Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.

Vừa nói, bà ấy vừa đưa cây thương Võ Thần cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lấy rồi cất đi.

Sắc mặt An Đạo Tân ở đằng xa trắng bệch.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta phải đi rồi”.

Nghe thế, Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự rồi nói: “Cô cô, ta có thể hỏi cô mấy câu không?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp và giọng nói bí ẩn lập tức trở nên căng thẳng.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, Tháp gia nói cha ta ở rể là thật sao?”
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run giọng nói: “Mẹ nó chứ! Sao ngươi không thể quên chuyện này đi! Toang rồi”.

Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhìn ngực Diệp Quân, Tiểu Tháp vội run giọng nói: “Tỷ tỷ Thiên Mệnh…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ Tháp gia đang gạt ta”.

Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Thế cha ta rốt cuộc là ai?”
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Đợi ngươi mạnh hơn nữa thì sẽ biết”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.

Hắn lại hỏi: “Cô cô là Đại Kiếm Đế sao?”.