229: Giết Diệp Huyên Diệt Tần Quan


Không phải cô muốn cướp nhẫn không gian của tôi đấy chứ?
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Thiên Thiên cô nương, thật ra sau lưng ta không có nhân vật lớn nào cả, cô có cần điều tra rõ rồi hãy quyết định không? Nếu không, ta sợ sau khi cô điều tra rõ sẽ tới đánh ta, thế chẳng phải sẽ rất gượng gạo sao?"
Ngao Thiên Thiên cười nói: "Diệp công tử nói đùa rồi! Ta tới xin lỗi không phải vì sau lưng công tử có ai hay không, chỉ vì công đạo mà thôi! Chuyện này là lỗi của tộc Thiên Long ta.

Ta đến đây chỉ để xin lỗi!"
Nói rồi cô ta xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian màu vàng chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân: "Diệp công tử, trong nhẫn không gian này có một nghìn vạn kim tinh, thay cho lời xin lỗi của ta, mong công tử đừng từ chối!"
Diệp Quân im lặng!
Nhiều thật!
Nhưng hắn không nhận!
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: "Ta bị thư viện truy nã, chuyện này là do tộc Thiên Long..."
Ngao Thiên Thiên lập tức nói: "Không phải là bọn ta, là nhà họ An, đều do nhà họ An làm!"
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, không nói gì.

Ngao Thiên Thiên chân thành nói: "Diệp công tử, ta thật lòng nói với công tử một câu, tình hình bây giờ của công tử khá phức tạp! Vì Diệp chủ tịch nên phe thế gia và tông môn đã xem công tử là kẻ thù, bọn họ muốn giết công tử không phải vì tộc Thiên Long của ta, bọn ta không có mặt mũi lớn đến vậy đâu, bọn họ muốn giết công tử để lấy đó trấn áp phe thư viện!"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Diệp Quan Chỉ cô nương vẫn ổn chứ?"
Ngao Thiên Thiên im lặng.


Diệp Quân nhíu mày: "Sao vậy?"
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: "Diệp chủ tịch đã bị cách chức chủ tịch, đồng thời bị tước quyền điều động Quan Huyên Vệ, còn bị giam lỏng ở Nam Uyển nữa".

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: "Sau khi cô ấy biết công tử bị truy nã thì trình tấu chương tố cáo với nội các, sau đó đã bị nội các trấn áp!
Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ.

Hắn không ngờ người mới chỉ gặp mặt hai lần lại có thể vì mình mà trình tấu chương tố cáo những thế gia và tông môn kia!
Đặc biệt là đối phương còn vì chuyện của hắn mà chôn vùi tiền đồ của mình!
Lúc này, trong lòng Diệp Quân bỗng thấy phức tạp.

Ngao Thiên Thiên lại nói: "Diệp công tử, con đường phía trước trắc trở, mong công tử bảo trọng!"
Cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Với thực lực của công tử, người thường không làm khó được công tử! Ví dụ như động thiên Tuế Nguyệt đứng đầu trong chín động thiên lớn và phúc địa Linh Hư đứng đầu trong mười phúc địa lớn, thiên tài của hai thế lực này rất mạnh! Ngoài ra, những kẻ trên bảng Yêu Nghiệt cũng rất đáng gờm, còn có một vài binh đoàn đánh thuê đỉnh cấp trong Công Hội Lính Đánh Thuê..."
Nói đến đây, cô ta lắc đầu cười: "Thật ra đều rất mạnh!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, anh nhìn Ngao Thiên Thiên: "Thiên Thiên cô nương, cô chắc chắn cô có thể đại diện cho tộc Thiên Long chứ? Nói cách khác, lần này cô đến là đại diện cho một mình cô hay cả tộc Thiên Long?"
Ngao Thiên Thiên cười nói: "Diệp công tử, công tử yên tâm, ta có thể đại diện cho tộc Thiên Long!"
Diệp Quân im lặng.

Ngao Thiên Thiên không nói thêm gì, cô ta ôm quyền: "Diệp công tử, sau này gặp lại!"
Nói xong cô ta quay người rời đi.

Sau khi Ngao Thiên Thiên rời đi, Diệp Quân chìm vào im lặng.

Tịch Huyền bỗng cười nói: "Ngươi đang không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy, đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền: "Đơn giản thôi mà".

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền nói: "Chắc chắn cô ấy đã nhận định rằng sau lưng ngươi có đại lão tuyệt thế, hơn nữa có thể còn là sự tồn tại mà tộc Thiên Long của cô ấy không thể chọc giận nổi.

Thế nên cô ấy mới tới hoá giải ân oán với ngươi, kết thúc nhân quả trong chuyện này!"
Nghe thế Diệp Quân lắc đầu cười.

Tịch Huyền nghiêm túc nói: "Ngươi đấy, chẳng biết gì cả, ngươi nghĩ thử xem, ngươi trẻ thế này đã đạt đến Kiếm Đế, người đứng sau lưng ngươi có thể là người bình thường được sao? Đặc biệt là vị nữ kiếm tu mặc váy đỏ đã xuất hiện trước đó, chắc chắn bà ấy là cường giả tuyệt thế tới từ mấy nghìn vạn năm trước! Tóm lại, ngươi không đơn giản đâu!"
Diệp Quân lắc đầu: "Cô và Tháp gia của ta chắc chắn là không đơn giản rồi, nhưng..."
Nói đến đây, hắn trầm giọng nói: "Thật ra ta chỉ là một đứa con riêng!"
Tịch Huyền sửng sốt.

Diệp Quân lại lắc đầu thở dài, không nói thêm gì.

Chắc chắn Tháp gia cũng không đơn giản, nhưng bây giờ Tháp gia đang bị thương nặng.

Rõ ràng Tháp gia không phải là cường giả tuyệt thế!
Nếu là cường giả tuyệt thế sao có thể bị thương được?
Hơn nữa Tháp gia còn thích làm màu, nếu nó thật sự vô địch, chắc chắn nó sẽ không khiêm tốn vậy đâu, nó khiêm tốn như vậy chắc là đang kiêng dè điều gì đó.

Thứ hai, thực lực của cô mình tuy nghịch thiên nhưng bà ấy không dám đánh Kiếm Chủ Nhân Gian!
Mà kẻ đang đối phó với mình là ai?
Là thư viện Quan Huyên!
Đánh tới cuối cùng, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ bảo vệ thư viện và nhà họ An, giết mình, đến lúc đó, ai có thể ngăn cản được Kiếm Chủ Nhân Gian?
Đây là việc có khả năng sẽ xảy ra!

Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian có mối quan hệ thân thiết với nhà họ An mà!
Còn có Tiên Bảo Các!
Bây giờ Tiên Bảo Các đã phối hợp với thư viện đối phó với mình rồi, Tiên Bảo Các làm như vậy là vì các chủ đầu tiên của Tiên Bảo Các là Tần Quan có mối quan hệ không tầm thường với Kiếm Chủ Nhân Gian.

Thật ra ai cũng biết, hai người họ là vợ chồng!
Đổi một cách nói khác, đối đầu với Kiếm Chủ Nhân Gian có nghĩa là đối đầu với các chủ Tần Quan của Tiên Bảo Các!
Nếu, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan muốn giết mình, đến lúc đó mình phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cảm thấy cực kỳ áp lực.

Một lát sau, Diệp Quân siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng: "Tháp gia, ta không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác quyết định vận mệnh! Ta muốn trở nên mạnh mẽ!"
Tiểu Tháp cười nói: "Ta ủng hộ ngươi!"
Diệp Quân gật đầu, nghiêm giọng nói: "Ta sẽ nỗ lực! Ta phải lớn mạnh, mạnh hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian! Đến lúc đó, nêu thư viện Quan Huyên dám ức hiếp ta, ta sẽ diệt luôn thư viện Quan Huyên, giết Kiếm Chủ Nhân Gian; nếu Tiên Bảo Các dám bắt nạt ta, ta sẽ san bằng Tiên Bảo Các, giết Tần các chủ! Vận mệnh của ta, ta tự quyết định!"
Tiểu Tháp: "???"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Có Tháp gia ủng hộ là tốt rồi! Một mình ta không có chút dũng khí nào cả!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn: "Tiểu Tháp...!ngươi tiêu đời rồi! Tiêu thật rồi đấy!".

230: Giết Người Đầu Tiên Ra Tay


Nghe lời Diệp Quân nói, Tiểu Tháp bỗng sợ hết cả hồn!

Mẹ kiếp!

Sao thằng nhóc khốn nạn này lại có suy nghĩ như vậy chứ?

Tiểu chủ chỉ định giết cha thôi, thằng nhóc này không chỉ định giết cha mà còn định giết luôn cả mẹ!

Khiếp!

Nếu để tiểu chủ và chủ mẫu biết hắn có suy nghĩ này, mình thật sự sẽ tiêu đời!

Nó phát hiện, chuyện càng ngày càng vượt xa tầm khống chế của nó rồi.

Nhưng nó lại không thể nói sự thật với Diệp Quân!

Bây giờ nó mới hiểu cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết!

Khổ thân ta quá đi mà!

Tiểu Tháp thở dài, cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình.

Nó đã quyết định, giúp đỡ đời này xong thì sẽ nghỉ hưu, không làm mấy chuyện này nữa đâu!

Thấy Tiểu Tháp không nói gì, Diệp Quân khẽ gật đầu, xem như Tháp gia đã ngầm đồng ý rồi.

Đừng nói chứ, nếu không có Tháp gia ủng hộ, hắn thật sự không dám nghĩ đến mấy chuyện này đâu!

Tiểu Tháp: "..."

Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Dù thế nào thì tộc Thiên Long cũng sẽ không đối đầu với ngươi nữa, đây là một chuyện tốt! Nói cho cùng, họ cũng được xem là tộc lớn trong thư viện Quan Huyên, thực lực rất mạnh, bây giờ họ không đối phó với ngươi, ngươi đỡ bớt được một kẻ địch mạnh rồi!"

Diệp Quân gật đầu.

Thật ra hắn cũng không quan tâm lắm!

Vì bây giờ đã có quá quá nhiều thế lực đối phó với hắn!

Thêm hay bớt một thế lực cũng không khác nhau là bao.

Đương nhiên, vào lúc này Ngao Thiên Thiên xin lỗi và làm hoà với hắn là chuyện hắn không thể nào ngờ được!

Một lát sau, tàu sao chậm rãi bay vào sâu trong tinh không, bốn bề tịch mịch, ngân hà lấp lánh, đẹp như tranh vẽ.

Ở một nơi nào đó, Ngao Thiên Thiên đứng nhìn chiếc tàu sao bay đi xa, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Ông lão áo đen đứng bên cạnh cô ta do dự một lát rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, chuyện này có cần thông báo với tộc trưởng và các trưởng lão không ạ?"

Ngao Thiên Thiên thản nhiên đáp: "Không cần!"

Ông lão muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn ông lão, ông ta run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, ta đã thông báo cho bên tộc trưởng biết rồi!"

Ngao Thiên Thiên híp mắt lại, một luồng sát ý bao trùm lấy ông lão áo đen, cùng lúc đó một luồng long uy khủng khiếp trấn áp ông lão khiến ông ta không thể nào động đậy được!


Thấy Ngao Thiên Thiên nổi giận, sắc mặt ông lão tái mét, lập tức quỳ xuống, đang định nói gì đó thì Ngao Thiên Thiên đã đánh một chưởng lên đ ỉnh đầu ông ta!

Phụt!

Ông lão áo đen hoá thành thịt vụn!

Linh hồn cũng bị giết trong tích tắc!

Thấy cảnh này, gương mặt những cường giả tộc Thiên Long đứng gần đó bỗng biến sắc, đồng loạt lùi ra, ánh mắt ngập tràn sự kiêng dè!

Bọn họ cũng không ngờ thiếu tộc trưởng lại bỗng dưng ra tay, hơn nữa còn là chiêu hiểm, không nể chút tình nào!

Ngao Thiên Thiên vô cảm nói: "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!"

Nói rồi cô ta quay đầu nhìn lướt qua một lượt các cường giả tộc Thiên Long: "Ở hết đây cho ta, ai dám tới gây rắc rối cho Diệp Quân kia thì ta đánh chết kẻ đó!"

Nói rồi, cô ta quay người xé rách không gian, sau đó biến mất.

Cô ta buộc phải đích thân về tộc để thuyết phục, nếu không mấy tên kiêu căng trong tộc chắc chắn sẽ không chịu buông tha, đi gây sự với Diệp Quân thì đến lúc đó có thể sẽ rước đại hoạ diệt tộc cho tộc Thiên Long!

Phải ngăn cản!

Những cường giả tộc Thiên Long ở đó đều không dám tự ý hành động!

...

Bên kia, một chàng trai cũng đang nhìn Diệp Quân, người này chính là Lưu Băng của Hám Thiên Tông!

Nhìn chiếc tàu sao kia, Lưu Băng rơi vào trầm tư!

Ngày đó gã thua mà không phục.

Vì lúc đó gã chưa dốc toàn lực, nếu gã dốc toàn lực thì Diệp Quân hoàn toàn không thể thắng được gã!

Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến trận chiến giữa Diệp Quân và Tào Bạch, gã biết mình đã không còn là đối thủ của thiếu niên kiếm tu này nữa rồi! Dù lúc trước gã có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã thắng được Diệp Quân. Tuy gã có con át chủ bài, nhưng chưa chắc người ta đã không có!

Trả thù?

Lưu Băng im lặng.

Gã rất do dự.

Từ bỏ thì không cam tâm!

Không từ bỏ thì lại bất lực!

Rất rất lâu sau, Lưu Băng khẽ thở dài, quay người rời đi!

Không phải gã không trả thù, mà để sau này gã sẽ trả thù!

Nếu tương lai vẫn không đánh lại Diệp Quân thì tiếp tục đợi, đợi đến khi có thể đánh thắng mới thôi. Trước khi nắm chắc phần thắng, gã sẽ không trả thù.

Bây giờ mà xông lên chẳng phải là ngu sao?

Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!

Thực lực của Diệp Quân này là đối thủ hiếm có trong lớp trẻ, nói một cách đơn giản, bây giờ gã không cách nào đánh bại được Diệp Quân!

Núi còn thì lo gì thiếu củi đốt?


Chẳng mấy chốc, Lưu Băng đã biến mất trong ngân hà sâu hun hút.

...

Sâu trong tinh không, tàu sao của Diệp Quân và Tịch Huyền lại dừng lại một lần nữa!

Không xa trước mặt bọn họ có đến hàng nghìn người đang đứng!

Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, y mặc một bộ cẩm bào, tay phải cầm một thanh trường đao, khẽ mỉm cười.

Bên cạnh y có một người cầm một lá cờ dài mấy chục trượng, trên đó có mấy chữ lớn: Binh đoàn đánh thuê Giang Bạn!

Thấy vậy, Diệp Quân cau mày, lại có binh đoàn đánh thuê tới nữa rồi!

Lúc này, chàng trai dẫn đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp công tử, ta tự giới thiệu một chút, ta là binh đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn! Vì thực lực của Diệp công tử quá mạnh nên bọn ta không định đấu tay đôi với công tử, bọn ta quyết định đánh hội đồng Diệp công tử! Công tử không để bụng chứ? Ha ha..."

"Đánh hội đồng!"

Những thành viên của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đồng loạt hô hào!

Đánh tay đôi?

Chắc chắn bọn họ không có đường thắng!

Nhưng đánh hội đồng thì sao?

Một nghìn người!

Vậy thì phần thắng rất lớn!

Diệp Quân nhìn chàng trai kia, không nói gì.

Chàng trai nhếch môi cười: "Mọi người cùng ta..."

Lúc này, Diệp Quân biến mất!

Vù!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Không gian trước mặt chàng trai kia bỗng nứt ra, đồng tử y co rút lại, vừa định rút đao thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán y!

Phụt!

Máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài theo thanh khí kiếm!

Chàng trai trợn tròn mắt, định nói gì đó nhưng Diệp Quân lắc đầu: "Ta không muốn nghe!"

Nói rồi hắn cầm kiếm quét một đường.

Vù!

Đầu của chàng trai kia bay vút ra ngoài, máu tươi phun tung toé!

Sắc mặt của những thành viên binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đều tái mét, định ra tay nhưng Diệp Quân bỗng nói: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay!"

Người đầu tiên ra tay!


231: Kiếm Thiên Đạo


Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng lại!

Ai là người đầu tiên ra tay?

Mọi người nhìn nhau, đều không dám ra tay đầu tiên.

Lúc này, một người bỗng tức giận quát lên: "Mọi người cùng..."

Vù!

Một thanh phi kiếm c ắm vào đầu kẻ này, giọng nói của hắn ta cũng im bặt!

Mọi người sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau!

Diệp Quân nhìn những người lính đánh thuê kia: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay, và người đầu tiên lên tiếng!"

Những lính đánh thuê ở đó đều nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng kiêng dè!

Đáng sợ quá!

Một nhát kiếm một mạng người!

Diệp Quân không thèm để ý tới đám người đó nữa, cất nhẫn không gian của gã binh đoàn trưởng vào rồi quay người ngự kiếm trở về tàu sao.

Những thành viên của binh đoàn đánh thuê nhìn nhau nhưng không một ai dám ra tay!

Đều không muốn bị Diệp Quân nhắm vào!

Cứ như vậy, đám người đứng nhìn Diệp Quân ngồi tàu sao bay đi xa!

Trên tàu sao, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Thật ra nếu hắn cố gắng thì cũng có thể giết được đám lính đánh thuê này, tuy bọn họ đông người nhưng rất ít cường giả, chỉ cần hắn ra tay là giết được họ thôi!

Nhưng hắn không làm vậy!

Vì dù có giết được hết đám lính đánh thuê này thì mình cũng mệt chết!

Đến lúc đó những cường giả thật sự nấp trong bóng tối sẽ bước ra!

Khi ấy, tình cảnh của hắn sẽ rất tồi tệ!

Lúc giết thì sướng tay!

Nhưng giết xong thì sao?

Một khi mình bị đuối sức, cường giả thật sự xuất hiện thì mình phải làm sao?

Lẽ nào nhờ Tháp gia giúp đỡ?

Tháp gia cũng đã bị thương, ngại làm phiền nó ra tay lắm!

Hơn nữa Tháp gia đã giúp mình rất nhiều lần rồi, mình không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Tháp gia được.

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, vào lúc này mình phải tỉnh táo lên, không thể hành động theo cảm tính được!

Cuối cùng đám lính đánh thuê trong binh đoàn đánh thuê Giang Bạn phía sau đều không dám ra tay!

Giây phút binh đoàn trưởng chết, bọn họ đã cực kỳ sợ hãi!

Giết trong chớp mắt đấy!

Mọi người cùng lên đánh có lẽ sẽ có cơ hội thắng, nhưng phải chết mất bao nhiêu người?

Mọi người tập hợp lại là để phát tài chứ không phải để lấy mạng ra đùa!

Rất nhanh, đám lính đánh thuê giải tán.


Ở một bên, một cô gái cũng đang nhìn Diệp Quân ngồi xếp bằng trên chiếc tàu sao đó. Cô gái ăn mặc rất đơn giản, một bộ váy màu mây, một đôi giày vải, mộc mạc nhưng dung nhan khuynh nước khuynh thành. Cô ấy đứng ở đó khiến đất trời như mất đi màu sắc!

Sau lưng cô gái này là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô gái nhìn Diệp Quân, khẽ nói: "Đó là người đã đánh bại vị ở hệ Ngân Hà sao?"

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy! Không chỉ có thế, cậu ta còn giết cả Thiên Đạo của Trung Thổ Thần Châu!"

Cô gái gật đầu: "Lợi hại!"

Người phụ nữ: "Sau lưng cậu ta cực kỳ không đơn giản, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra được thân thế và lai lịch của cậu ta".

Bà ta dừng lại một chút rồi lại nói: "Giết kẻ này sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo..."

Cô gái lắc đầu: "Nói cho cùng chuyện này là do nhà họ An không chịu thua, không liên quan gì đến vị Diệp công tử kia. Đừng nói là huynh ấy, dù là ta gặp phải chuyện này, ta cũng sẽ phản kháng. Không thể vì nhà họ An đặc biệt mà bênh vực bọn họ được!"

Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói gì.

Cô gái bỗng chau mày: "Điều khiến ta không ngờ là lần này thư viện lại ngang nhiên bênh vực nhà họ An và tộc Thiên Long!"

Người phụ nữ lắc đầu: "Bây giờ chuyện này đã trở nên rất phức tạp, thay vì nói là họ đang đối phó với vị Diệp công tử này, chi bằng nói phe thế gia và phe tông môn đang đối đầu với phe thư viện!"

Cô gái lắc đầu: "Thư viện đã mất đi sự công bằng rồi!"

Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: "Tiểu chủ, không được bình phẩm thư viện!"

Cô gái nhìn chiếc tàu sao, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt người phụ nữ: "Đưa vật này cho huynh ấy!"

"Tàu vũ trụ!"

Người phụ nữ sững sờ, bà ta do dự rồi nói: "Có cần thiết phải làm vậy không?"

Cô gái khẽ gật đầu: "Huynh ấy vất vả quá, giúp được thì giúp một lần!"

Người phụ nữ vẫn còn hơi do dự!

Bà ta thấy không nên nhúng tay vào vũng bùn này làm gì!

Cô gái nhìn người phụ nữ, không nói gì.

Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi, bà ta biết, tiểu thư đang tức giận.

Bà ta không dám chậm trễ, lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất tại chỗ!

Phía xa, Diệp Quân nhíu mày, hắn quay người, một luồng kiếm thế phóng ra, một giây sau, một đạo ánh sáng phá vỡ kiếm thế ở gần đó.

Ánh sáng tản đi, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước tới!

Diệp Quân nhìn bà ta với ánh mắt đầy sát ý!

Người phụ nữ bỗng nói: "Diệp công tử, ta không hề có ác ý!"

Nói rồi, bà ta xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn nó, trong đó là một chiếc tàu, to hơn chiếc tàu hắn đang đi ít nhất phải đến năm lần!

Tàu vũ trụ!

Diệp Quân hơi kinh ngạc, là tàu vũ trụ đấy!

Nếu có vật này, chậm nhất là mười ngày hắn sẽ tới được Thanh Châu, thậm chí còn có thể nhanh hơn!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, hơi khó hiểu: "Các hạ là ai?"

Người phụ nữ: "Đây là vật tiểu thư nhà ta tặng công tử, mong công tử có thể nhanh chóng tới Thanh Châu!"


Diệp Quân lấy làm lạ: "Tiểu thư nhà bà sao?"

Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn sang bên phải, Diệp Quân nhìn theo. Cách đó mấy nghìn trượng có một cô gái đang lặng lẽ đứng đó, lúc nhìn rõ dung mạo của cô ấy, Diệp Quân bỗng sửng sốt!

Cô gái thật đẹp!

Cô gái này là người duy nhất có thể so sánh với Tiểu Ca về nhan sắc trong số những người mà hắn từng gặp.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô gái hơi ngẩn người, hai tay cô ấy siết chặt, do dự một lát mới khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng có thể nhận ra, cô ấy hơi mất tự nhiên, hoặc có thể nói là hơi gượng.

Trên tàu sao, Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt mình: "Tiểu thư nhà bà là ai?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Diệp công tử, ta không thể nói cho cậu biết được, vì tiểu thư không cho phép!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Ta có thể nói chuyện với tiểu như nhà bà một chút không?"

Người phụ nữ lại lắc đầu: "Tiểu thư không giỏi xã giao, cũng không thích nói chuyện với người khác!"

Nói rồi, bà ta để lại nhẫn không gian: "Diệp công tử, bảo trọng!"

Nói xong, bà ta quay người rồi biến mất phía xa.

Trên tàu sao, Diệp Quân cau mày, cô gái này là ai?

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có quen không?"

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Ngươi tưởng ta là thần tiên à?"

Diệp Quân: "..."

Phía xa, người phụ nữ bước tới trước mặt cô gái, cô gái hơi trách móc: "Bà để nhẫn lại rồi đi là được mà! Bà nói với huynh ấy về ta làm gì?"

Người phụ nữ cười khổ: "Để lại rồi đi sao được?"

Cô gái khẽ lắc đầu: "Chúng ta đi thôi!"

Người phụ nữ: "Tiểu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Cô gái nhẹ giọng nói: "Tới tổng viện thư viện Quan Huyên! Ở đó có rất nhiều sách cổ, hơn nữa, nói không chừng có thể gặp được sư phụ nữa!"

Người phụ nữ cười nói: "Chắc Mộ viện chủ không có trong thư viện đâu!"

Cô gái mỉm cười: "Cứ thử vận may xem sao!"

Người phụ nữ như nghĩ đến điều gì đó, bỗng hỏi: "Tiểu chủ, chúng ta cứ tới như vậy, e rằng tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên sẽ không cho chúng ta vào!"

Cô gái nhoẻn môi cười, bàn tay ngọc ngà xoè ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm: "Ta có kiếm Thiên Đạo sư phụ cho, bọn họ không dám ngăn ta đâu!"

Người phụ nữ cười nói: "Chắc chắn như vậy rồi!"

Hai người đi về phía xa.

Trên đường đi, người phụ nữ bỗng hỏi: "Tiểu chủ, cô giúp Diệp công tử là có lòng tốt, nhưng sao cô lại không để cho cậu ta biết ai đang giúp mình?"

Cô gái khẽ cười: "Làm việc tốt, không cần để lại tên!"

Người phụ nữ lắc đầu, trong lòng thầm than thở.

Tiểu chủ cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện.

Trong con đường võ đạo, điều này là đại kị.

Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, thở dài, lại mất một chiếc tàu vũ trụ rồi! Cái này cho đi không lấy về được nữa đâu!

...