Chương 251

Người đàn ông trung niên này chính là tộc trưởng của gia tộc họ Lý hiện nay – Lý Vân Canh.

Lý Vân Canh im lặng một lúc mới hỏi: “Thực lực người này thế nào?”

Ông lão trầm giọng đáp: “Là kiếm tu, kẻ có thể giết được một con Chân Long ở độ thiếu niên thì đường nhiên là thực lực không tầm thường. Thiên phú chắc chắn là không thể chê vào đâu được!”

Lý Vân Canh trầm tư một lúc rất lâu, lắc đầu: “Không được!”

Ông lão nhìn Lý Vân Canh: “Tộc trưởng đang lo về tộc Chân Long sao? Ta cảm thấy chỉ cần cậu thanh niên này đủ ưu tú, thì gia tộc họ Lý ta hoàn toàn có thể đối đầu với tộc Chân Long vì cậu ấy. Tóm lại, tiên tổ Bán Tri còn đó thì gia tộc họ Lý ta không cần phải sợ tộc Chân Long!”

Lý Vân Canh lắc đầu: “Không chỉ vì tộc Chân Long, còn cả nhà họ An nữa. Cậu ta đã giết An Mục, đẩy mọi chuyện đến đường cùng, chắc chắn nhà họ An sẽ trả thù, mà hai vị võ thần của nhà họ An…”

Nói rồi, mắt ông ta hiện lên vẻ lo âu: “Nếu mai này nhà họ An trả thù cậu ta, đến lúc đó gia tộc họ Lý chúng ta nên làm gì? Bỏ mặc cậu ta sao? Đến khi đó, gia tộc họ Lý ta sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ. Nếu không bỏ mặc cậu ta, lẽ nào lại kết thù với hai vị võ thần nhà họ An vì cậu ta?”

Ông lão chìm vào im lặng.

Hai vị võ thần nhà họ An!

Tuy gia tộc họ Lý có Lý Bán Tri, nhưng hiển nhiên là không thể đối đầu được với hai vị võ thần này rồi!

Lý Vân Canh thầm than: “Bảo cậu ta đi đi!”

Ông lão chần chừ rồi nói: “Ta thấy người này khí khái phi phàm, tương lai…”

Lý Vân Canh lắc đầu: “Gia tộc họ Lý ta không thể nhận mối nhân quả này được!”

Ông lão khẽ thở dài, quay người rời đi.

Trước bia đá.

Ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: “Diệp công tử, ta rất xin lỗi!”

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nói xong hắn ôm quyền chào ông lão rồi quay người rời đi.

Nhìn Diệp Quân rời đi, ông lão khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: “Chuyện này, có lẽ nên xin ý kiến của tiên tổ Bán Tri!”

Nói rồi, ông ấy tự cười mỉa: “Tiên tổ Bán Tri giữ chức vị cao trong nội các, mỗi ngày trăm công nghìn việc, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ thời gian được chứ?”

Nói xong, ông ấy quay người đi.

Bên ngoài.

Diệp Quân đứng im lặng một lát rồi xoè bàn tay ra, một miếng ngọc bội xuất hiện trên tay hắn.

Miếng ngọc bội này là người phụ nữ thần bí mà hắn gặp trong tinh không của hạ giới khi trước tặng cho, bà ấy bảo hắn đến Trung Thổ Thần Châu thì tới Thần tộc để tìm bà ấy.

Thật ra hắn hơi do dự.

Vì theo những gì hắn tìm hiểu được, Thần tộc chưa từng tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh.

Lần này, hình như người ta cũng không có ý định tham gia!

Bây giờ mình tới tìm người ta cũng không thể mang lại lợi ích gì cho họ, mà ngược lại còn làm liên luyện đến người ta nữa.