Chương 254

Ầm!

Ngay lúc này, thời không trên đỉnh đầu của mấy người bỗng rung lên kịch liệt!

Con Chân Long kia đã tới rồi!

Tiểu Tháp lập tức nắm lấy Diệp Quân, lắc mình một cái, biến mất khỏi chỗ đó!

Thấy cảnh này, sắc mặt Ly Vân chợt thay đổi: “Muốn trốn sao?”

Vừa dứt lời, ông ta đã mạnh mẽ chộp tay về phía trước.

Ầm!

Thời không vỡ nát, một bàn tay khổng bồ bỗng xuyên không gian, xuất hiện ở cách đó ngàn dặm!

Rầm!

Cách đó ngàn dặm, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm ầm ầm đổ nát, nhưng Diệp Quân và hư ảnh kia đã mất tăm mất dạng rồi.

Thấy vậy, vẻ mặt Ly Vân bỗng trở nên âm trầm!

Thoát mất rồi!

Lúc này, con Chân Long kia chợt hoá thành một người đàn ông trung niên.

Ly Vân nhìn người đàn ông trung niên kia: “Ngao Mông!”

Ông ta hơi kinh ngạc, không ngờ tộc Chân Long lại phái vị này đến đây. Vị này năm xưa đã thay mặt tộc Chân Long tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đấy, thực lực mạnh nhất trong lớp Chân Long trẻ!

Ngao Mông nhìn chân trời, bình tĩnh nói: “Ly Vân tộc trưởng, kẻ này không đơn giản đâu!”

Ly Vân im lặng.

Đúng là không đơn giản!

Vị vừa nãy tự xưng là Tháp gia kia tuy ngông cuồng hống hách, nhưng phải thừa nhận rằng vị đó cũng rất có bản lĩnh!

Ngao Mông nói: “Ly Vân tộc trưởng, cậu thanh niên kia là một kiếm tu, đồng nghĩa với việc sau lưng hắn có một vị cường giả kiếm tu!”

Ly Vân trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước đây ta đã cho người đi điều tra rồi, vị kiếm tu đứng sau hắn cùng lắm chỉ là một vị Đại Kiếm Tiên mà thôi!”

Ngao Mông nhìn Ly Vân: “Có bằng chứng không?”

Ly Vân đáp: “Ta đoán thôi!”

Ngao Mông khẽ nhíu mày.

Ly Vân cười nói: “Hiện nay chỉ còn vài vị Kiếm Đế kia thôi, mà các vị đó đều đang ở vũ trụ Quan Huyên cả rồi. Hơn nữa, người bây giờ vẫn còn thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người chính là Thính Vân Kiếm Đế của thư viện, mà Thính Vân Kiếm Đế thì không phải là sư phụ của hắn. Thế thì người sau lưng hắn mạnh nhất cũng chỉ đến cấp độ Đại Kiếm Tiên mà thôi!”

Sau một thoáng im lặng, Ngao Mông khẽ gật đầu: “Có lý!”

Ly Vân nói: “Thiên phú của người này không tệ, lại là kiếm tu, nếu đã là kẻ địch thì phải toàn lực truy giết để trừ hậu hoạ về sau!”

Ngao Mông gật nhẹ đầu: “Đương nhiên tộc ta hiểu điều đó!”