Chương 288

Lúc này ở Tiên Bảo Các, Diệp Quân đã đến không gian tu luyện trọng lực cấp mười một!

Không gian trọng lực cấp mười, hắn chỉ cần ba canh giờ để hoàn toàn thích nghi!

Mà đến cấp mười một, hắn bỗng cau mày.

Không đủ mạnh!

Thế là hắn lên thẳng cấp mười hai!

Lúc cảm nhận được đôi chân mình nặng như đeo ngàn cân, hắn bỗng nhếch miệng cười!

Thứ hắn cần chính là cảm giác này!

Hắn muốn ép bản thân!

Hắn muốn đột phá giới hạn của mình!

Lúc này, Tiểu Tháp do dự một lát rồi hỏi: “Sao ngươi phải liều mạng thế này?”

Nghe hỏi, sau một thoáng suy nghĩ, Diệp Quân đáp: “Ta vốn là một thế tử nho nhỏ của nhà họ Diệp, may mắn quen biết với Tháp gia, có được truyền thừa kiếm đạo, có cơ hội đổi đời đi trái với lẽ thường, đương nhiên ta phải nắm thật chắc cơ hội này rồi”.

Đối với hắn, cố gắng quan trọng, nhưng cơ hội càng quan trọng hơn!

Nếu không có Tháp gia, dù hắn có cố gắng hơn nữa thì thành tựu cũng có giới hạn mà thôi!

Cố gắng là nền tảng, gặp được cơ hội thì phải càng nên cố gắng!

Trong tháp, Tiểu Tháp khẽ nói: “Ta thấy được bóng dáng của lão chủ trên người thằng nhóc này… so sánh về vài mặt nào đó, hắn còn hơn cả lão chủ”.

Giọng nói bí ẩn im lặng!

Đương nhiên nó biết lão chủ mà Tiểu Tháp nói đến là ai, chính là một trong tam kiếm vô địch năm xưa – Thanh Sam Kiếm Chủ.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Nếu tiểu chủ và tiểu chủ mẫu có thể gặp được thằng nhóc này, chắc là sẽ cảm thấy rất vui mừng!”

Nói đến đây, nó không nói tiếp nữa.

Giọng nói bí ẩn cũng hoàn toàn chìm vào im lặng.

Hai ngày sau, Diệp Quân đã hoàn toàn thích ứng được với trọng lực thời không ở đó!

Hắn không hề rời đi mà ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí ở đây!

Không thể lãng phí những linh khí này được!

Đều là bỏ tiền ra mua cả đấy!

Phải hấp thụ hết mới đi!

Trong Tiên Bảo Các.

Trước mặt Mạc Nhã, một cô gái thanh tú nói với vẻ mặt hơi tức giận: “Mạc Nhã tỷ, tên đó đã thích ứng được với trọng lực thời không cấp mười ba rồi mà vẫn không chịu đi, hắn ở đó hấp thụ cho bằng hết linh khí rồi mới chịu đi! Tên này… đúng là khiến người ta cạn lời!”

Việc này hệt như chuyện ngươi đến một quán ăn, gọi một món cải xào rẻ tiền, xong ăn với cả một thùng cơm vậy!