Chương 372

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Không sao, không lâu nữa là có thể đến tầng thứ nhất rồi”.

Nói rồi hắn đi lên phía trên.

Chàng trai: “…”

Tầng thứ năm.

Diệp Quân vừa bước vào tầng thứ năm thì thấy một chàng trai hơi mập đứng trước mặt hắn không xa, hai tay gã mập đó giấu trong cái túi rộng lớn, nở nụ cười xấu xa.

Diệp Quân nhìn gã không nói gì.

Hình như đối phương đang đợi mình.

Lúc này gã mập bỗng nhìn phía sau Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Ôi đệch!”

Thế nhưng Diệp Quân không quay đầu lại, ngược lại là xông thẳng đến chỗ gã mập như một hồn ma, một tia sáng đánh tới.

Đồng tử gã co rụt, gã bỗng phát ra một tia hỏa quang đáng sợ từ trong cơ thể.

Rầm!

Diệp Quân híp mắt lại, không có cố chấp đối đầu lại mà xoẹt về phía sau tránh được hỏa quang này, lúc này dưới chân gã mập bỗng có một vòng xoáy, sau đó bay về phía sau nhưng ngay sau đó một tia kiếm quang lướt qua.

Vèo!

Âm thanh xé tan không khí vang lên, một thanh kiếm đánh đến giữa trán gã mập.

Vẻ mặt gã mập cứng đờ.

Diệp Quân nhìn gã: “Cảm ơn đã nhường”.

Nói rồi hắn thu kiếm lại, xoay người bỏ đi.

Gã mập bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân nhìn gã, gã mập trầm giọng nói: “Ta không phục, đánh lại lần nữa”.

Diệp Quân nhìn cách ăn mặc của gã rồi nói: “Vân Trần huynh nói, nếu đánh lại lần nữa thì phải đưa ta năm mươi vạn kim tinh”.

Gã mập nhíu mày: “Là Vân Trần ở tầng thứ mười kia sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Gã mập nói: “Hắn nói bậy”.

Diệp Quân vẫn bình tĩnh không nói gì.

Gã mập nhìn Diệp Quân, sau đó mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lấy, vừa định lên tiếng thì ngay sau đó gã mập vung tay phải lên, một mảnh tro trắng vọt tới chỗ hắn.

Vôi?

Diệp Quân sững sờ, ngay sau đó hắn lùi về sau kéo giãn khoảng cách nhưng kiếm của hắn lại bay về phía trước.