Thất điện chủ: “Nam nhi bảy thước mà cần đàn bà chở che, không thấy mất mặt sao?”

Diệp Quân cười: “Hay ngươi tự giáng cảnh giới xuống ngang hàng ta rồi hai ta đánh một trận tới chết?”

Thất điện chủ: “Ăn nói vô lý. Cảnh giới do ta tự tu luyện ra, việc gì phải hạ xuống? Còn ngươi, chịu núp váy một ả đàn bà, không sợ đạo tâm vỡ nát sao?”

Diệp Quân: “Ta đã cho ngươi cơ hội công bằng nhưng ngươi từ chối, đã vậy thì còn nhiều lời làm gì? Ta đứng ngay đây này, tới đi”.

Thất điện chủ nhìn hắn: “Tới ngay”.

Ông ta nhấc chân bước tới, lập tức có một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa lao về phía Diệp Quân.

Ai nấy đều hốt hoảng đứng chắn trước mặt hắn.

Nhưng vào khoảnh khắc Thất điện chủ tiếp cận tường thành.

Diệp Quân bỗng vươn tay lên cao, thét lớn: “Kiếm tới!”

Xoẹt!

Kiếm khí từ trên cao giáng xuống.

Uỳnh!

Ghim Thất điện chủ vào vị trí cách Diệp Quân mười trượng.

Mọi người sửng sốt.

Thất điện chủ trợn tròn mắt: “Sao… sao có thể?”

Mọi cặp mắt đổ dồn vào Diệp Quân.

Trời má!

Diệp thiếu mạnh vậy sao??

Đôi mắt Hoành Sơn Ảnh nhìn hắn trợn to như hai quả chuông đồng.

Chỉ có Đạo Quân và Từ Thiên khẽ giật khóe môi, biết rằng kiếm khí này là của nữ kiếm tiên để lại chứ chẳng phải của Diệp Quân.

Vị này đúng là rất giỏi làm màu.

Nhưng họ cũng không ngờ kiếm khí của nữ kiếm tiên lại có thể hạ gục Thất điện chủ trong nháy mắt.

Chỉ là một tia kiếm khí thôi mà!

Đúng là ngầu quá xá!

Thất điện chủ trợn trừng mắt: “Kiếm khí này không phải của ngươi!”

Diệp Quân gật đầu: “Là của cô cô ta”.

Thất điện chủ nheo mắt: “Vậy ta muốn một chọi một với ngươi, có thể hạ cảnh giới”.

Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Thất điện chủ gật đầu.

Diệp Quân trở tay vung kiếm.

Xoẹt!

Thủ cấp Thất điện chủ bay tít đi nghìn trượng.

Linh hồn bị kiếm Thanh Huyền hấp thu.

Hắn nói: “Ta thắng”.

Thất điện chủ: “…”