Chương 432

Dứt lời, hắn ta lao thẳng tới tảng đá bên cạnh định đập đầu tự tử!

Uỳnh!

Cú va chạm mạnh mẽ suýt thì khiến tảng đá vỡ tan tành!

Nhưng hắn ta không chết, có điều trên mặt be bét máu, trông vô cùng thê thảm!

Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người huynh đệ này giở trò gì vậy?

Lâm Càn lại đứng lên, dứt khoát lấy tay vỗ xuống đỉnh đầu của mình!

Người đàn ông trung niên là cha hắn ta sao có thể để con mình tự kết liễu như vậy. Ông ta kịp thời ngăn cản Lâm Càn ngay trong tích tắc!

Thấy thế, Lâm Càn thầm thở phào!

Người đàn ông trung niên thấy hắn ta thê thảm như vậy không khỏi buồn rầu. Ông ta ôm con mình thật chặt an ủi: “Cho dù không phải một mình con giết, cha cũng sẽ gánh vác với con. Cùng lắm thì hai cha con chúng ta đền mạng cho Hám Thiên Tông”.

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều nhìn sang Diệp Quân và Diệp Khải!

Thật quá đáng!

Ba người họ cùng giết mà giờ bắt cha con người ta gánh chịu hết, hai huynh đệ nhà này lại im lặng không tỏ thái độ gì!

Diệp Quân và Diệp Khải đều chết lặng.

Hai người đã hiểu Lâm Càn muốn làm gì!

Chiêu này ác thật!

Dùng tới trách nhiệm đạo đức sao?

Nếu hai huynh đệ bọn họ không nói gì thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng!

Diệp Khải đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân đề nghị: “Huynh đối phó hắn ta đi!”

Diệp Quân gật đầu đi tới bên cạnh hai cha con Lâm Càn: “Lâm Càn huynh, bọn ta không cần ấn Pháp Tắc kia nữa! Huynh… giữ lại mà dùng!”

Ấn Pháp Tắc!

Nghe xong, đám người nhao nhao nhìn sang Lâm Càn, ánh mắt sáng rực!

Ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng không ngoại lệ, ánh mắt ông ta trở nên khác lạ!

Ấn Pháp Tắc!

Nghe nói năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút đã sáng lập ra ấn Pháp Tắc và ấn Đạo Tắc. Hai thứ này do Đạo Pháp Thần Đế nắm giữ, có thể nói là bảo vật vô giá trên thế gian này, sở hữu uy lực khủng khiếp có thể phá hủy cả trời đất!

Vậy mà người trước mặt bọn họ lại có được một loại Pháp Tắc sao?

Lâm Càn lập tức chết lặng, vội vàng phân bua: “Diệp huynh…”

Diệp Quân bất chợt cầm lấy tay hắn ta, vẻ mặt chân thành nói: “Mặc dù đúng là hai huynh đệ bọn ta đánh Lưu Kỳ bị thương, nhưng người là do huynh giết. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tận mắt. Vậy nên lẽ ra Pháp Tắc phải thuộc về huynh! Huynh không cần do dự đâu!”

Lâm Càn nhìn chằm chằm hắn, trái tim như bị bóp nghẹt!