Chương 442

Tịch Huyền lắc đầu cười: “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!”

Diệp Quân khẽ cười, không nói thêm gì, hắn ghi nhớ ơn nghĩa này trong lòng.

Tịch Huyền bỗng nói: “Vừa nãy ngươi đã đánh bại thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên kia à?”

Diệp Quân gật đầu: “May mắn thôi!”

Tịch Huyền cười nói: “Ngươi sắp nổi tiếng rồi!”

Diệp Quân lắc đầu cười, nếu có thể lựa chọn, hắn thà không nổi tiếng thế này!

Hắn chỉ muốn sống tuỳ hứng!

Tuỳ hứng thoả thích, tốt nhất là tuỳ hứng đến khi vô địch thiên hạ!

Làm thinh rinh cục bự mới là chân ái!

Tịch Huyền cười nói: “Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu, danh tiếng của ngươi không kém gì vị Đông Lý Mạch thiên tài của đế tộc Bất Tử kia. Ngươi biết Đông Lý Mạch chứ?”

Diệp Quân khẽ nói: “Có nghe qua!”

Tịch Huyền gật đầu: “Vị này luôn tu hành ở tổng viện thư viện Quan Huyên, được xưng là thiên tài yêu nghiệt nhất của đế tộc Bất Tử từ xưa đến nay, là một trong những ứng cử viên cho chức quán quân trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này”.

Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền: “Tịch Huyền cô nương, cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này, cô cũng sẽ tranh sao?”

Tịch Huyền cười: “Tranh chứ!”

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng sẽ tranh!”

Tịch Huyền chớp mắt: “Nếu đến cuối cùng chỉ còn ta và ngươi thì ngươi phải nhẹ tay chút đó”.

Nói rồi, không biết cô ấy nghĩ tới điều gì, mặt bỗng đỏ ửng.

Diệp Quân cười đáp: “Tịch Huyền cô nương cứ đùa! Thực lực của cô mạnh như vậy, đến lúc đó nếu cuối cùng thật sự chỉ còn hai người chúng ta, cô phải nương tay đấy!”

Tịch Huyền cười nói: “Không nói cái này nữa! Ngươi dưỡng thương cho tốt đi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Tịch Huyền quay người, nhoáng một cái đã xuất hiện trên ngọn cây bên cạnh, cô ấy gối đầu lên một nhánh cây sau đó lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách cổ màu vàng nhạt.

Trên đất, Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, vô tình ánh mắt anh rơi trên quyển sách cổ màu vàng nhạt kia, trên đó viết: Ba mươi sáu loại kỹ năng âm dương!

Ba mươi sáu loại kỹ năng âm dương?

Diệp Quân nhíu mày, Tịch Huyền cô nương này đọc sách gì vậy? Sao tên nghe kỳ kỳ?

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu hấp thu huyền khí, nhanh chóng hồi phục thương tích!

Trên ngọn cây, Tịch Huyền đọc sách, đọc mãi đọc mãi, chốc chốc hai má lại đỏ hây hây, cũng không biết đã xem thấy cái gì.

Tầm khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân từ từ ngồi dậy, lúc này, hắn cảm thấy vết thương của mình đã hồi phục kha khá rồi!

Diệp Quân đứng dậy, sau đó nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền vột cất quyển sách cổ kia đi, sau đó cười nói: “Diệp công tử, vết thương của ngươi hồi phục rồi à?”