Họ đã có một cuộc làm tình tuyệt vời, như thể trước đây Lexie chưa bao giờ trải qua. Cô và Coop kết nối với nhau trên rất nhiều phương diện, cô thực sự cảm thấy sự gắn kết giữa họ cả trên giường cũng như bên ngoài. Mặc áo nửa người - cô mặc một trong những chiếc áo phông cũ của anh, anh mặc độc chiếc quần đùi bó - họ đã ăn món ăn Trung Quốc và dọn dẹp nhà bếp cùng nhau.

Bây giờ họ lại thấy mình quay lại nằm trên giường của anh.

Coop dựa vào gối, để cho Lexie ngắm nhìn một cách thích thú bộ ngực vạm vỡ, rám nắng và một ít lông mà cô đã cảm thấy áp sát vào da cô. Chúa ơi, anh ấy thật quá gợi tình.

Anh chống một cánh tay đằng sau đầu. “Anh thật sự cần phải có một bộ bát đĩa đầy đủ đấy,” anh nói, hoàn toàn không biết sự tác động của anh đối với cô.

Lexie cười. “Em chắc chắn không thể phê phán được. Em còn chẳng có bất kì một cái bát đĩa nào.”

“Đúng vậy.” Anh nghiến hàm và tâm trạng vui vẻ của anh biến mất, nụ cười tắt ngúm trên gương mặt anh phản ứng lại với sự gợi nhớ lại phong cách sống nay đây mai đó của cô.

Trong khi cô đang tình trạng phá-hỏng-tâm-trạng thì cô quyết định có lẽ cô cũng đề xướng ra cuộc bàn luận mà cô đang lo sợ. “Vậy chúng ta sẽ làm gì về việc của bà em?”

Coop thở ra chầm chậm. “Em nhận thấy rằng chúng ta cần phải tìm ra sự thật phải không?”

Nuốt một cách khó nhọc, cô gật đầu. “Em hiểu.” Cô đã chấp nhận thực tế và đã chuẩn bị tư tưởng cho chính mình rồi. “Anh đang nghĩ là chúng ta nên đối mặt trực tiếp với bà.” Anh giơ một bàn tay lên trước khi cô kịp phản đối. “Đợi đã. Không phải là đối mặt. Anh nghĩ là chúng ta nên ngồi xuống cùng với bà, nói cho bà nghe những gì chúng ta biết và yêu cầu bà nói sự thật. Không vòng vo quanh chủ đề đó nữa. Anh chắc chắn rằng sẽ dễ dàng với bà hơn khi mọi việc được phơi bày.”

Lexie nhướn mày. “Thật sao? Đây là một người phụ nữ đã giữ kín bí mật này suốt hơn năm mươi năm. Em cho rằng đến thời điểm này bà là một chuyên gia trong việc giấu giếm mọi chuyện đấy. Tiết lộ ra chuyện đó chắc chắn sẽ là một việc khó khăn.”

Coop với tay ra và nắm lấy tay của Lexie. “Ai là người mà em lo lắng sẽ bị tổn thương hơn? Bà của em? Hay chính bản thân em?” anh hỏi nhẹ nhàng.

Lexie gần như là ghét câu hỏi này nhất bởi vì cô đã biết câu trả lời rồi. “Chắc là cả hai,” cô thừa nhận. “Nếu bà của em thực sự đã làm chuyện đó...” và trong trái tim của Lexie cô đã biết rằng bà Charlotte đã ăn trộm chiếc vòng cổ đó rồi “... vậy thì khi ấy chuyện đó sẽ để em ở đâu?”

Cô hỏi câu hỏi đã ám ảnh cô suốt kể từ khi cô phát hiện được sự thật trong tầng hầm sở cảnh sát. Nếu bà Charlotte không phải là người mà Lexie đã luôn tin tưởng bà là người như vậy, thì khi đó Lexie phải bám víu vào cái gì đây?

Coop siết chặt tay cô hơn. “Anh nghĩ rằng nó sẽ để em là chính em - và đó là một người mà em vẫn còn không thoải mái, tự tin. Đó là lí do tại sao em lại dùng cả cuộc đời mình suy nghĩ rằng chỉ cần em có thể làm theo gương của bà em là em có thể biện minh cho những lựa chọn và những quyết định của mình,” cuối cùng anh cũng nói, kết luận về cô một cách khá chính xác.

Những lời anh nói đâm vào tim cô và khiến ngực cô đau nhói. “Anh chắc chắn rằng anh không phải là nhà tâm lí học đẩy chứ?” cô hỏi, và cười, để cô không phải khóc.

Anh cười toét miệng. “Tâm lí học là một môn phụ mà anh đã học ở học viện. Nhưng đó không phải cách anh để hiểu em. Anh hiểu điều đó bởi vì anh hiểu em.” Anh nắm chặt tay cô, và truyền sức mạnh trong cái nắm tay đó. “Anh đã gặp cha mẹ em, Lexie ạ, và mặc dù em rất khác họ, nhưng những cái khác biệt đó không biến em trở thành một người xấu.”

“Thật sao?” cô hỏi, níu lấy lời anh nói giống như một mốc hi vọng.

Anh gật đầu. “Này, em được thừa hưởng một vài điều tốt từ cha mẹ em đấy.”

“Ví dụ như?” cô hỏi châm biếm.

Anh nhăn trán suy nghĩ. Nhưng không quá lâu. “Nguyên tắc làm việc của em là một ví dụ,” anh nói khá nhanh. “Em đã làm việc chăm chỉ với công việc thiết kế trang web của mình và đã thành công, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Và em vốn tính trung thực. Họ cũng vậy - mặc dù không phải lúc nào em cũng thích những điều họ phải nói hay cái cách họ diễn tả những gì họ nghĩ.”

Cô chầm chậm gật đầu. Anh nói đúng.

“Và có lẽ em có thể nhìn mọi việc trên quan điểm của ba em. Thật không hề dễ dàng gì khi là một người cứng nhắc như ông bây giờ và khi lớn lên với người mẹ như bà Charlotte.”

Lexie chớp mắt, thấm thìa những lời nói sâu sắc của anh. “Em chưa bao giờ nghĩ về điều như vậy cả.” Chưa bao giờ nhìn chuyện đời trên quan điểm của cha cô cả. “Chắc là ông đã cảm thấy không phù hợp với mẹ của mình giống như em cảm thấy như vậy với ông.” Cô thì thầm.

“Điểm tương đồng đấy,” Coop nói, nghe có vẻ hài lòng.

“Wow. Ai mà nghĩ được điều đó chứ?” cô hỏi, và thế giới của cô đảo lộn một chút xíu trên trục của nó.

“Này, bất kể em tôn sùng bà em như thế nào hay em muốn nhìn thấy chính bản thân mình giống bà như thế nào, thì bất cứ việc gì bà đã làm cách đây hơn năm mươi năm cũng không phản ánh người phụ nữ là em ngày hôm nay.” Anh đặt tay dưới cằm cô và nâng mặt cô lên. “Hứa với anh là em sẽ suy nghĩ về điều đó nhé?” Làm sao cô có thể từ chối anh bất cứ điều gì cơ chứ? “Em hứa.”

Anh mỉm cười, cảm thấy hài lòng. “Trong khi em suy nghĩ thì hãy nhớ điều này. Em cũng là một nhà thiết kế trang web thành đạt và là một người tuyệt vời bất kể là em khác biệt với những người còn lại trong gia đình như thế nào.”

Sự ấm áp lan tỏa khắp người cô giống như ánh nắng trên làn da cô. “Nghe cứ như là anh thích em vậy,” cô nói, trêu anh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt tuyệt đẹp của anh nhìn cô say mê. “Anh còn hơn cả thích em Lexie ạ,” anh nói, giọng anh khàn khàn với một cảm xúc tự nhiên mãnh liệt.

Cảm giác hoang mang bao trùm lấy cô phản ứng lại cảm xúc sâu sắc mà cô vừa nhìn thấy vừa nghe thấy. “Vậy chúng ta sẽ đối mặt với bà em. Đó là kế hoạch à?” cô hỏi, cố ý thay đổi chủ đề.

Một cảm giác thất vọng thoáng vụt qua gương mặt của anh trước khi anh nhanh chóng giấu nó đi. “Đúng, đó là kế hoạch.” Cô gật đầu. “Tốt Vậy chúng ta hãy đi tắm và thực hiện điều này thôi.” Cô trượt ra khỏi giường.

Tránh xa ra khỏi Coop, sự đụng chạm của anh và những cảm xúc mà cô không muốn đối diện.

“Tôi không biết bà thế nào chứ tôi thì đang cảm thấy mệt mỏi với việc quanh quẩn ở góc phố giống như một gái điếm công cộng thế này lắm rồi,” bà Charlotte nói với bà Sylvia.

Bà Charlotte nhìn chăm chú sang cửa hàng đồ trang sức cổ Vintage Jewelers bên kia đường. Bây giờ là sáng sớm và nếu họ không gặp Ricky sớm thì Charlotte và đôi chân đang đau nhức của bà có thể sẽ phải dừng việc này lại. Bà không còn trẻ như trước nữa.

“Đúng vậy. Thật khó tin là chúng ta vẫn chưa bị gạ gẫm quan hệ đấy. Hơi bị tổn thương với cái tôi già dặn này đấy.” Bà Sylvia chỉnh lại cái kính râm gọng to của mình.

“Tôi nghĩ đó là do chẳng ai có thể nhìn thấy gương mặt của chúng ta đằng sau cặp kính và chiếc khăn choàng này thôi. Vào một ngày đẹp trời tôi sẽ có hàng dài những tên đàn ông để âu yếm đấy.” Bà Charlotte liếc nhìn bạn của mình. “Bà cũng vậy,” bà nói thêm vào, cố gắng tử tế. Bà Sylvia chưa bao giờ có được nhan sắc của bà Charlotte. Cái mà bà có được là một nhân cách và một trái tim rộng lượng. Thật quá tệ khi bà và Frank không có đứa con nào. Ít nhất khi đó bà đã có một cô bé Lexie trong cuộc đời mình, bà Charlotte nghĩ thầm.

“Nhìn kìa! Chính là ông ta!” Bà Sylvia kéo áo bà Charlotte. “Gã đàn ông to béo và hói đầu đang lén lút quanh góc đường kia kìa!”

Ông ta không đi vào lối vào cửa hàng. Thay vào đó ông ta hình như đang len lút quanh quẩn bên cạnh.

“Tên khốn đó. Có một lối vào phía sau mà chúng ta đã không thấy chăng?” Charlotte hỏi.

“Tôi không biết. Nhưng ít ra chúng ta biết ông ta đã quay về.”

Charlotte gật đầu. “Bây giờ tất cả những gì chúng ta cần phải làm đó là chờ đợi con gái của ông ta đi khỏi và chúng ta có thể phục kích ông ta!”

Khi người phụ nữ kia bước ra khỏi cửa hàng vào buổi trưa, Charlotte và Sylvia liếc nhìn nhau, nhìn nhau chằm chằm, gật đầu một cái và sải bước sang đường, hai người phụ nữ trong cùng một nhiệm vụ.

Nếu Lexie không muốn thảo luận về bất cứ chuyện gì nghiêm túc, vậy thì tốt thôi, Coop sẽ không bàn luận bất cứ chuyện gì nghiêm túc cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là điều anh tiết lộ lúc nãy không nhảy nhót trong lòng anh. Và mẹ kiếp, giá mà anh biết phải làm gì với điều đó.

Rốt cuộc anh đã làm một điều mà anh đã tự hứa với chính bản thân mình rằng anh sẽ không bao giờ làm lần nữa. Anh đã yêu một người phụ nữ không thể đáp lại tình yêu của anh hay ở lại trong thành phố đủ lâu để cho cuộc sống và tình yêu phát triển. Khốn nạn, có lí nào anh lại mắc sai lầm lần thứ hai?

Hình như khá tốt.

Ít nhất anh đã không nói hết với cô những gì anh cảm nhận. Anh vẫn còn một chút lòng tự trọng chưa bị sứt mẻ.

Họ tắm - riêng từng người - và đi đến căn hộ của bà cô. Coop lái xe. Tâm trạng của anh lan ra khắp xe và cả hai người đều không nói lời nào trên đường đi.

Khi đến nhà bà Charlotte thì bà không ở nhà.

“Em thề là người phụ nữ này có rađa,” Lexie thì thầm với chính mình. “Đi nào. Chúng ta hãy kiểm tra nhà của bà Sylvia xem.”

Anh đi theo Lexie dọc hành lang và chờ đợi khi cô đập mạnh vào cửa nhà người phụ nữ kia. Không có ai trả lời.

“Tất nhiên là không rồi,” Lexie nói, giọng cô khản đặc lại vì thất vọng.

“Chúng ta quay lại căn hộ của bà em đi.” Anh dẫn đường và cô đi theo sau anh.

Họ ngồi ở bàn ăn trong bếp, nhìn nhau trong im lặng. Là một nhà báo, trước đây Coop đã ở trong tình thế này, không thể tìm thấy một người mà anh cần khai thác thông tin, và tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì nếu bà Charlotte là một nguồn nào khác.

“Chúng ta cần làm cho bà tự nói ra,” anh nói, tự trả lời câu hỏi của chính mình. Cảm thấy hứng thú, Lexie dựa vào bàn, chống tay lên cằm. “Bằng cách nào?” Anh cố gắng lờ đi nếp nhăn tò mò giữa hai lông mày cô, nhưng lại thấy những nếp nhăn nhỏ xíu ấy thật đáng yêu. Những đốm tàn nhang trên mũi cô cũng vậy.

Mẹ kiếp.

Anh nhắm mắt lại và cố gắng tập trung. “Chúng ta cần buộc bà nói chuyện với chúng ta.”

“Nếu như...” Giọng của Lexie nhỏ dần và ngừng lại.

Coop mở mắt ra. “Cái gì? Em nói đi.” Cách duy nhất họ nghĩ ra là nói thẳng những ý kiến của mình cho nhau nghe. Cô mím đôi môi đánh son bóng của mình lại. “Thôi được, em không thích điều này. Nhưng nếu chúng ta lấy chiếc vòng cổ đi và để lại một lời nhắn ở chỗ cất nó thì sao?”

“Thế thì bà sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đến tìm chúng ta. Thật là tuyệt! Em thật là giỏi!” Coop nói, cảm thấy phấn khích với ý tưởng đó.

Phản ứng lại lời khen đó, một niềm vui thích thoáng lướt qua gương mặt cô và Coop nhổm dậy khỏi ghế để hôn cô, nhưng khi thực tế lóe lên trong tâm trí anh, thì bản năng tự bảo toàn bắt đầu có hiệu lực và anh nhanh chóng ngồi lại vào ghế của mình.

Cô rõ ràng là ngần ngại trước sự rút lui của anh. “Để em đi xem em có thể tìm thấy chiếc vòng cổ hay không. Hi vọng, bà không giấu nó,” Lexie nói, và lao ra khỏi phòng. Vài giây sau cô quay lại với chiếc vòng cổ lủng lẳng trên tay. “Ta da!”

“Tuyệt. Bây giờ là lời nhắn,” Coop chỉ dẫn. Cô đưa anh chiếc vòng cổ, lôi ra một tờ giấy và một cái bút trong ngăn kéo và viết cho bà cô một lá thư đòi tiền chuộc, và dựng nó lên dựa vào trái cây giả dùng để trang trí ở giữa bàn.

“Bây giờ là gì?” cô hỏi.

“Chúng ta đến chỗ anh và chờ bà.” Coop hình dung là điều này nói sẽ dễ hơn làm. Nếu anh và Lexie không có một cuộc trò chuyện thoải mái thì nhất định họ sẽ không giết thời gian bằng việc quan hệ. Điều đó có nghĩa là cho tới khi bà Charlotte đến gặp thì họ sẽ trải qua một khoảng thời gian ngượng ngùng, không thoải mái.

***

Ricky không thể tin được rằng hai bà già đã trói ông vào ghế bằng những tấm khăn choàng mà họ mang theo. Họ đã trói ông bằng những nút thắt còn chặt hơn cả của một anh chàng hướng đạo sinh.

“Hai bà muốn gì?” ông hỏi.

Họ nhìn nhau hoài nghi.

Charlotte đã gài kính lên trên đỉnh đầu được trùm khăn của mình và ông có thể nhìn vào ánh mắt quả quyết của bà. “Tôi muốn chiếc nhẫn cưới của mình. Cái nhẫn mà vào cái đêm ở nhà Lancaster, tôi đã đưa cho ông để không ai nhận ra là một trong số chúng ta có đeo một chiếc nhẫn hay bất cứ loại manh mối nổi bật nào,” Charlotte nói.

Cứ như thể là ông cần một lời nhắc nhở vậy. Đó là thói quen của ông. Bà ta đã quên mất nó trong suốt nỗ lực cuối cùng của họ cho nên ông đã bỏ túi cái nhẫn đó. “Còn tôi muốn cái vòng tay!” Sylvia đã kéo trễ cái kính xuống đầu mũi, và nhìn ông ta qua cái gọng kính giống như một người quản lí thư viện.

“Tôi chắc chắn rằng ông nhớ nó. Cái vòng tay khớp với chiếc vòng cổ của bà ấy trong vụ trộm nhà Lancaster ấy. Ông có nhiệm vụ phải gặp chúng tôi và phân chia tài sản cướp được và ông đã không ló mặt đến. Một tên khốn lén lút, dối trá, vô tích sự.” Sylvia đá vào cẳng chân ông bằng một cái giày chỉnh hình.

“Ối! Mẹ kiếp, bình tĩnh nào,” Ricky hét vào mặt bà. “Hãy để tôi đi trước khi ai đó bước vào cửa hàng và thấy hai kẻ ngốc các bà.”

Charlotte lắc đầu. “Sylvia, bà bắt đầu ở kia.” Bà chỉ vào cái một cái tủ nhiều ngăn. “Tôi sẽ để ý ở đây.” Bà ngồi xuống chiếc ghế của ông.

Họ bắt đầu cùng nhau lục soát căn phòng đằng sau và những ngăn kéo, những nơi cất giấu cá nhân của ông trong một sự tìm kiếm vô ích những món đồ đã mất của họ. Ông dựa ra đằng sau ghế, cảm thấy thoải mái, bất chấp hoàn cảnh, bởi vì họ sẽ không tìm thấy cái mà họ đang kiếm tìm. Có thể Ricky vẫn cất giữ mọi thứ như một kẻ tích trữ, nhưng hai thứ mà họ đến tìm kiếm thì đã được ông giấu ở một nơi an toàn.

“Này! Tôi nhận ra cái này.” Sylvia giơ lên một chiếc ghim cài áo có được từ một trong những vụ trộm đầu tiên của họ. “Tôi đã nghĩ rằng chúng ta đã nhất trí là chúng ta chỉ lấy đủ để mỗi chúng ta kết thúc với một món đồ. Để cất giữ hay bán đi nếu chúng ta cần tiền.”

Charlotte đứng lên khỏi ghế. “Ông có định nói với tôi là ông đã lấy những thứ khác từ những vụ trộm đó không đấy?”

Ricky vẫn im lặng một cách ngoan cố.

Ông sẽ không cãi nhau với hai người mất trí này và khi ông không trả lời, họ lại quay lại với công việc, kiểm tra kĩ càng từng ngóc ngách, xó xỉnh mà họ có thể tìm. Mười phút sau họ gần như đã kiểm tra mọi thứ.

“Không có ở đây,” Sylvia nói, nghe chừng thất vọng.

“Tôi cũng không thể tìm thấy chúng.” Charlotte chống tay vào chiếc hông mảnh mai - Ricky đã luôn say mê cái hông mảnh dẻ đó của bà - và bước tới. “Tôi muốn lấy lại cái nhẫn cưới của tôi và tôi muốn có nó ngay bây giờ.”

Sylvia giơ chân ra phía sau để đá một cú nữa.

“Oái! Đừng có đá tôi nữa, bà già hung hăng kia!”

“Vậy thì hãy nói cho chúng tôi biết các món đồ của chúng tôi đang ở đâu,” Sylvia nói.

Ricky lắc đầu. “Thay vào đó là một cuộc thỏa thuận thì sao?”

“Thỏa thuận kiểu gì? Và hãy nói nhanh lên,” Charlotte nói, rõ ràng nhận thấy rằng họ có lẽ sắp hết thời gian trước khi con gái của ông ta quay lại.

“Bà hãy lấy lại chiếc nhẫn của tôi từ tên phóng viên hay nhúng mũi vào việc người khác kia và bà hãy chắc chắn rằng cậu ta và cô bạn gái của cậu ta dừng lại cuộc điều tra về chiếc nhẫn đó. Và về tôi. Con gái tôi đã nói với tôi rằng chúng đã rình mò và hỏi han này kia. Sau đó chúng ta sẽ trao đổi.” Ông mỉm cười, biết rằng ông vẫn nắm thế thượng phong.

Sylvia liếc nhìn Charlotte. “Nghĩ xem chúng ta có thể giải quyết được chuyện đó hay không?”

Charlotte lẩm bẩm.

Ricky không thể nghe thấy, mà ông cũng chẳng quan tâm. Ông chỉ cần bà ta chấp nhận thỏa hiệp thôi.

“Được,” cuối cùng bà cũng lên tiếng. “Nhưng chúng tôi muốn ông phải giữ lời hứa đó. Không lẩn tránh, không bỏ trốn hay lấy đi những gì là của chúng tôi.”

“Được thôi,” Ricky nói. “Bây giờ hãy cởi trói cho tôi đi.”

“Đợi đã. Thêm một điều nữa,” Sylvia nói, liếc sang Charlotte như bà vẫn thường làm, để được đồng ý.

Charlotte nhún vai. “Được thôi, tại sao lại không chứ.”

“Bà ta đang nói về cái gì vậy?” Ricky hỏi. “Bà vừa đồng ý cái gì thế?” Một cảm giác lo lắng không yên bao trùm lấy ông và khi ông đang nhìn Charlotte để nhận được câu trả lời thì Sylvia đá ông một lần nữa, lần này mạnh hơn.

“Ôiiiii!”

“Thôi ngay cái kiểu kêu gào như trẻ con ấy đi. Và tốt hơn là ông hãy làm tốt phần việc của mình đi nếu không thì cú đá lần tới sẽ trúng vào chỗ hiểm đấy,” Sylvia hứa hẹn trước khi cười toe toét với Charlottle. “Bây giờ chúng ta có thể cởi trói cho ông ta rồi đấy.”

Sau một ngày náo động, Charlotte cần chợp mắt một lát. Đáng tiếc là bà cũng cần phải thảo ra một kế hoạch. Làm thế quái nào để bà khiến cho Coop đưa cho bà cái nhẫn và đồng ý không điều tra về quá khứ nữa? Bà không tin rằng cậu ta sẽ làm tất cả những chuyện đó, thậm chí là vì tình yêu.

“Có ý tưởng nào chưa?” Sylvia hỏi.

“Chưa, và đừng nói chuyện nữa. Bà đang làm tôi đau đầu hơn đấy. Tôi cần suy nghĩ.”

Họ bước vào căn hộ của bà Charlotte và trước khi bà kịp yêu cầu bạn của mình đi về nhà để bà có thể đi ngủ thì bà Charlotte nhìn thấy một tờ giấy nhắn trên bàn ăn trong bếp.

“Cái này là của Lexie. Tôi nhận ra nét chữ,” bà Charlotte nói. Bà mở tờ giấy đã được gấp lại ra và đọc to. “Chúng cháu có chiếc vòng cổ của bà. Nếu bà muốn thấy nó lần nữa, chúng cháu muốn gặp bà. Có địa chỉ ở phía dưới này.” Charlotte nói, và cho rằng đó là địa chỉ căn hộ của Coop.

Bà ngã vào chiếc ghế gần nhất, chịu ảnh hưởng nặng nề của cái tuổi 79.

“Ôi không!” Sylvia nói. “Bây giờ là cái gì đây?”

“Tôi không biết bà thế nào nhưng tôi sẽ uống hai viên thuốc Tylenol và sau đó sẽ chợp mắt một lát. Tôi biết giới hạn của mình và hôm nay tôi đã đạt tới giới hạn đó rồi.” Bà đã kiệt sức rồi, đầu óc của bà đang rất mệt mỏi. Và nỗi lo sợ về những điều Lexie đã biết dường như đang lấn át bà. “Chúng ta sẽ quyết định phải làm gì khi tôi thức dậy.”

Sylvia gật đầu. “Tôi cũng mệt lử rồi. Chưa có ai từng nói với tôi là lớn tuổi lại nặng nề, khó chịu đến mức này.”

Charlotte đảo mắt. Sylvia vẫn luôn là một người hay quan trọng hóa vấn đề như vậy. “Chúng ta gặp lại nhau sau nhé?” bà vừa ngáp vừa hỏi.

“Tốt thôi. Đến lúc đó có lẽ các tế bào não của bà sẽ hồi lại và bà sẽ có một kế hoạch,” Sylvia nói, và đứng dậy khỏi ghế. Bà luôn có niềm tin tuyệt đối về việc Charlotte sẽ đưa họ thoát khỏi bất cứ tình huống nào. Trước đây Charlotte đã có được vai trò lãnh đạo. Bây giờ, mặc dù vậy, bà ấy chỉ thấy mệt mỏi thôi.

Và lớn tuổi nữa.

Lexie ngồi, vắt chéo chân, trên bệ cửa sổ rộng, nhìn ra ngoài cửa sổ nhà Coop ngắm quang cảnh thành phố ở bên dưới. Các ngọn đèn lập lòe trong bóng tối và cô tự hỏi có bao nhiêu người đang đi trên đường phố kia cảm thấy mâu thuẫn giống như cô.

Coop đã trốn trong phòng ngủ và làm việc trên laptop của anh kể từ sau bữa tối. Cô cho rằng anh đang viết sách và không soạn thảo công việc được giao, nhưng ai mà biết được? Anh chắc chắn không nói chuyện. Và cô có thể chỉ ra chính xác thời điểm tâm trạng và cách cư xử của anh thay đổi.

Sau khi anh nói, anh còn hơn cả thích em, và cô đã bỏ chạy như một chú thỏ nhút nhát.

Cô đã cố gắng làm việc, đẩy những suy nghĩ về đời sống tình yêu của mình sang một bên. Cô đã đăng kí tên miền cho Coop và đã nhận được sự tán thành của anh về thiết kế dự kiến của cô cho trang web. Anh tươi cười rạng rỡ với niềm tự hào khi cô cho anh xem tác phẩm của cô, ở trang chủ cuốn sách của anh bao trùm điểm đặc biệt nổi bật. Cô đã sử dụng bức ảnh trên báo của anh như một trình giữ chỗ, nhưng anh ngần ngại với ý kiến chụp một bức hình chuyên nghiệp.

Thật ra, nghe chừng anh có vẻ sợ. Lexie cười toét miệng, nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của anh. Nhưng cô vẫn đang cố gắng thuyết phục anh. Cô đã dùng một khoảng thời gian để tích cóp lại những đường link kết nối trang web của những tác giả nổi tiếng khác, những người đã có những bức ảnh ngẫu nhiên trên trang web của họ. Cô dự định sẽ dùng họ để phục kích anh sau. Cô có thể tưởng tượng việc độc giả sẽ nhìn thấy gương mặt điển trai của Coop trên trang web của anh. Cô biết rằng cô sẽ quay lại hết lần này đến lần khác để nhìn lướt qua. Có thể anh không thích khía cạnh đó của việc tận dụng bức ảnh của anh, nhưng nếu cuối cùng nó dẫn đến doanh số bán sách dựa trên tài năng của anh thì khi đó anh chắc là anh sẽ quen với điều đó thôi.

Nhưng khi cô tập trung vào Coop và không chỉ là tập trung vào trang web của anh, thì cô đã mất đi sự tập trung của mình và thấy mình đang ở đây, bên cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài kia, và tự hỏi tại sao phần cảm xúc của cuộc sống lại phải phức tạp đến vậy.

Cô không thể tách rời được những làn sóng hoang mang đang nhấn chìm cô phản ứng lại với suy nghĩ về việc Coop đang phát triển những cảm xúc thực sự dành cho cô. Điều đó có phải là cô không thể tin tưởng vào những cảm xúc đó không? Hay nó có phải là cô đang lo sợ rằng những cảm xúc đó sẽ đi cùng với những mong muốn cô ổn định cuộc sống hay không? Và điều đó có quá tệ không? Nếu như Coop là nguyên nhân?

Sara đã kết tội cô về việc lợi dụng đi du lịch để chạy trốn khỏi những rắc rối ở nhà, nhưng Lexie không thể tưởng tượng được việc cô sẽ từ bỏ những chuyến dừng chân tạm thời vòng quanh thế giới đã nuôi dưỡng tinh thần và tâm hồn cô với những nền văn hóa, những hình ảnh, những thắng cảnh và những mùi vị khác nhau. Mất đi năng lực đó sẽ khiến cô ngạt thở. Vậy làm thế nào mà cái việc mang đến cho cô niềm vui sướng như thế lại thực sự có thể là một lối thoát? Bên cạnh đó, Coop hiểu những chuyến du lịch của cô quan trọng như thế nào, vậy anh sẽ thực sự mong đợi cô hoàn toàn từ bỏ chúng sao?

Cô sợ phải tìm hiểu.

Sợ rằng cô sẽ phải lựa chọn.

Sợ phải rời xa anh.

Và sợ bị yêu cầu ở lại.

Lexie thở thật dài, chưa hiểu được hơn mối mâu thuẫn của cô hay đi đến một cách giải quyết khi mà đột nhiên cô nghe thấy tiếng ai đó đang mở khóa ở cửa trước.