a~....ha~Cả người Lạc Dư đỏ bừng, cậu run rẩy đón nhận từng đợt kɧօáϊ cảm, cậu chưa từng cảm giác này thật kì quái, ưm...Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng thứ bên trong cậu lại có dấu hiệu ***** ***** lên, Lạc Dư cứng đờ, giọng nói cậu mang theo sự ủy khuất:

- Dật ca ca, em rất mệt, muốn..muốn ngủ..aa.

Lạc Dư chưa kịp nói xong thì Hàn Dật đã bắt đầu đưa đẩy, anh hôn hôn lên môi cậu nói:

- A Dư, bây giờ vẫn còn sớm mà, chúng ta làm thêm một hiệp nữa, được không.

1 tiếng..

2 tiếng..

.....

Ánh nắng đã chiếu dọi khắp căn phòng nhưng... Trêи giường vẫn có hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau không rời. Thật ra cùng chỉ có một người trong đó còn tỉnh táo thôi,Lạc Dư đã sớm bất tỉnh từ lúc nào không hay rồi a.

Cậu bây giờ không khác gì một con búp bê bị vứt bỏ, tàn tạ không chịu nổi, trêи cơ thể không có một chỗ nào là không có dấu vết của Hàn Dật, bụng cậu nhô nhô, bên trong cậu đã bị anh bắn đầy t*nh d*ch, anh muốn A Dư mang thai con của mình a.

Hàn Dật thần thanh khí sảng đứng dậy bế Lạc Dư vào nhà tắm. Anh đau lòng nhìn tiểu ***** đã sưng húp lên, nhưng anh hoàn toàn không hối hận một chút nào.

Hàn Dật ôm Lạc Dư đặt cậu nằm trêи ghế, ánh mắt anh có chút vui vẻ nhìn vết máu trêи ga giường, cảm nhận của anh quả nhiên không sai , em ấy thực sự là lần đầu tiên a.

Hàn Dật để Lạc Dư nằm ngủ trong phòng, còn mình thì đem ga giường ra ngoài cho vào máy giặt rồi đi dọn đồ ăn hôm qua.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Dật nhìn tên người hiển thị trêи màn hình cười lạnh, nghiến răng nói:

- Vương ,Chi ,Hạo ..

Anh thẳng thừng kéo tên cậu ta vào danh sách đen rồi đặt lại vị trí cũ, anh xoa xoa đầu Lạc Dư rồi đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dường như anh nghĩ ra cái gì đó, khóe miệng không nhịn được cong lên, ánh mắt cũng xẹt qua tia gian sảo.



Anh khẽ " chậc " một tiếng, mỉm cười kéo rèm cửa lại trèo lên giường ôm Lạc Dư ngủ ngon lành.

Bên kia, Vương Chi Hạo đang tức đên nghiến răng nghiến lợi,

" Lạc Dư, cậu giỏi lắm, vậy mà dám cho bổn thiếu gia leo cây, để xem tôi xử cậu như thế nào "

" rầm " một tiếng, Vương Chi Hạo đứng phắt dậy, thở hồng hộc,

" Lạc Dư, cậu dám cho tôi vào danh sách đen, tôi nhất định đánh chết cậu aaaa"

Một bên khác, Hàn Phong lạnh nhạt nhìn tư liệu trước mắt, anh ta liếc nhìn người đàn ông hơn 40 đang quỳ gồi trước mặt mình nói:

- Ngươi chắc chắn đây là người của tên Hàn Dật đó.

Người đàn ông cúi thấp đầu nói:

- Đúng vậy.

Đây chính là thám tử tư của Hàn Phong, anh ta biết Hàn Dật đang dấu ai đó nên mới kêu ông ta đi điều tra thử, không ngờ lại có thật.

Diện mạo Hàn Phong có chút tương tự với Hàn Dật, nhưng trêи người Hàn Phong lại không có khí chất vương giả như Hàn Dật.

Cũng đúng thôi, hai anh em họ tuy cùng cha nhưng lại khác mẹ. Mẹ Hàn Dật là một người phụ nữ không chỉ có vẻ ngoài cực phẩm mà tài năng cũng không hề kém cạnh cha Hàn một chút nào.

Còn mẹ của Hàn Phong, bà ta không được như vậy, vừa không có sắc lại còn ngu xuẩn, chỉ muốn dựa vào Hàn Phong để một bước lên trời, trở thành phu nhân nhà giàu.

Chính vì vậy mà Hàn Phong tuy sinh cùng năm với Hàn Dật nhưng luôn kém cỏi hơn một chút so với anh, không chỉ về diện mạo mà còn về cả nhân cách. Anh ta giỏi nhất là sử dụng thủ đoạn dụ dỗ đưa người ta vào tròng rồi xử lí.

Hàn Phong phất phất tay đuổi người đi, đợi đến khi thám tử rời khỏi anh ta mới thản nhiên nói:



- Tôi muốn đến trường tên Vương Chi Hạo đó học làm giảng viên.

Người từ đầu đến cuối im lặng đứng sau anh ta bây giờ mới lên tiếng:

- Dạ.

Tuy Hàn Phong bây giờ cũng chỉ mới 17 tuổi, nhưng anh ta đã tốt nghiệp xong đại học rồi, người nhà họ Hàn khả năng nhận thức dù tệ đến đâu cũng vượt xa những người bình thường khác.

Hàn Phong cầm bức hình của Vương Chi Hạo cong môi, cuộc đi săn mới, bắt đầu.

Hàn Dật nhìn tin nhắn mà thám tử gửi đến cười cười, Hàn Phong chắc chắn không thể nào ngờ tới, thám tử đi theo anh mấy năm lại bị người của anh dễ dàng lôi kéo như vậy a.

Hàn Dật đặt điện thoại sang một bên rồi đi xuống bếp nấu cháo. A Dư của anh chắc cũng sắp tỉnh rồi a, anh phải làm một ít đồ ăn thanh đạm cho A Dư nha.

Lạc Dư đói đến tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy Hàn Dật đâu, ánh mắt cậu ảm đạm,

" Dật ca ca, quả nhiên không cần mình nữa.."

Hàn Dật vừa vào đến cửa phòng liền nhìn thấy một màn như vậy, anh đặt cháo lên bàn rồi ôm lấy cậu, nói:

- A Dư, anh...

Lạc Dư ngơ ngác, cậu không tự chủ ôm chặt lấy Hàn Dật, nhỏ giọng nói:

- Dật ca ca, anh, sẽ không bỏ rơi em chứ...

Hàn Dật buông cậu ra, Lạc Dư bất an nắm lấy góc áo anh, " Dật ca ca.. "

Anh mỉm cười dịu dàng hôn lên khóe môi cậu nói:

- Làm sao có thể chứ, anh thích em, A Dư à, anh, sẽ không bao giờ bỏ rơi em, không bao giờ...