-/ Xác định tiến vào thế giới thứ nhất/ Giọng nói máy móc lạnh băng của 250 vang lên, Lạc Dư thật sự không thích cái giọng điệu này của mèo mướp thúi một chút nào,đang định mở miệng nói chuyện thì 250 lại nói:

/ Xác định, bắt đầu truyền tống 1℅......100℅/Lạc Dư tức điên lên, mèo mướp thúi ngươi được lắm, dám tự mình quyết định thay ta, ngươi đợi đó ,đợi ta trở lại sẽ nhổ hết lông của ngươi cho ngươi làm con mèo chụi lông.

Lạc Dư bị kéo vào một hố đen, đến khi tỉnh lại thì có chút ngơ ngác, cậu liếc nhìn xung quanh, đột nhiên sắc mặt cậu trắng bệch nhìn chiếc xe đang lao nhanh về phía mình mà không kịp phản ứng.

250 thấy kí chủ ngu ngốc của mình đờ đẫn thì gào lên :

/ Mau tránh đi a/Lạc Dư vẫn không phản ứng lại 250, trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn lại cảnh chiếc xe đâm vào mình trước khi chết, cậu tái mặt,không lẽ cậu lại chết lần nữa sao.

Rầm..Cậu nằm trong vũng máu lẩm bẩm :

Mèo mướp thúi, ta lại phải chết rồi sao.Trong bệnh viện :

tít tít tít..Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng muốt, cậu khó khăn quay đầu nhìn một vòng căn phòng trước mắt, cuối cùng cậu tầm nhìn của cậu dừng lại trêи con mèo trắng đang bay lơ lửng trêи không .

250 thấy Lạc Dư tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, nó nhìn băng vải quấn trêи đầu cậu mà có chút đau lòng.

Lúc Lạc Dư hôn mê nó đã xem quá khứ của cậu, nó không ngờ kí chủ của mình ngay cả những kĩ năng sống cơ bản nhất của con người cũng không biết, thậm chí cậu còn sợ người lạ nữa chứ.

250 rối rắm nhìn Lạc Dư, giật giật tai âm thầm nghĩ, / sau này cùng lắm nó đối tốt với kí chủ ngu ngốc này một chút, dù sao nó cũng chẳng muốn bắt nạt một tiểu ngu xuẩn , hừ hừ /



250 thấy Lạc Dư nhìn chằm chằm mình thì chột dạ, đành phải máy móc nói:

-/ Kí chủ, phải chăng muốn tiếp thu kí ức cùng cốt chuyện /

Lạc Dư ủy khuất, mèo mướp thúi bắt nạt cậu a, Lạc Dư khó chịu muốn bắt lấy nó thì lại nghe thấy 250 hỏi, cậu ỉu xìu nói:

Tiếp thu.Lạc Dư vừa dứt lời thì một cơn đau ập đến, giọng nói chột dạ của 250 vang lên:

/ Ha ha, kí chủ, tôi quên mất không nói cho cậu biết chỉ số linh hồn quá thấp thì khi xuyên qua các thế giới sẽ ..hơi đau đớn, cậu đừng trách tôi nha, ha.. ha /Lạc Dư đau đến ngất đi, đến lúc cậu tỉnh lại thì trời bên ngoài đã sẩm tối, cậu tò mò nhìn tất cả những gì mà nguyên chủ trải qua, cậu lẩm bẩm :

Nha, thì ra đó là đèn giao thông a, hóa ra không được qua đường khi đèn màu xanh, phải đợi nó chuyển sang mà đỏ mới được .Lạc Dư không thèm để ý đến mèo mướp thúi, cậu dỗi nó luôn, hừ hừ, cậu cẩn thận mà xem hết kí ức của nguyên chủ, vậy mà nguyên chủ cũng tên là Lạc Dư nha, cùng tên với cậu. Cậu nhíu mày, kí ức này không tốt một chút nào, nguyên chủ thật đáng thương a. Càng quan trọng là....nguyên chủ...cũng là người song tính a.

Lạc Dư khóc không ra nước mắt, cậu không thể làm người bình thường một lần sao. Đọc được suy nghĩ của câu, 250 xen vào nói:

/ kí chủ, chỉ cần cậu đạt được 100 vạn điểm tích phân thì có thể nha/Lạc Dư không thèm để ý đến nó, 100 vạn, bao giờ thì cậu mới đạt được chứ, Lạc Dư chu môi, chuyển qua xem đối tượng nhiệm vụ của mình.

Cậu nhìn bảng nhiệm vụ, cậu phải công lược một người tên Hàn Dật, nguyên chủ và người này lúc nhỏ là anh em tốt, hai người quen biết nhau khi " Lạc Dư " bị mẹ đưa về sống cùng ông bà ngoại.

Ba mẹ cậu vì cậu không giống người bình thường nên từ khi cậu sinh ra ba mẹ cậu càng ngày càng thường xuyên cãi vã, cuối cùng đến khi cậu được 2 tuổi thì li hôn, hai người không ao chịu nhận nuôi cậu nên muốn đưa cậu đến cô nhi viên, may mà ông bà ngoại cậu đem cậu về quê nuôi nấng, không để cậu phải lưu lạc ở bên ngoài.

Lạc Dư ở với ông bà ngoại rất vui, nhưng cậu không có bạn bè, mọi người đều nói cậu không có ba mẹ, là con hoang, nên không ai chịu chơi với cậu.



Cậy thường xuyên bị bọn họ bắt nạt, nhưng cậu không dám nói với ông bà, cậu sợ họ đau lòng.

" Lạc Dư " cam chịu, không dám phản kháng, ngày nào cậu cũng bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt, nhưng cậu vẫn sống rất vui vẻ, cậu còn thường xuyên giúp ông bà làm việc nhà, cho con gà nhỏ ăn.

Cậu không có ai chơi cùng, cho đến khi Hàn Dật xuất hiện, anh giúp cậu đánh lại mấy đứa trẻ đó, chơi với cậu.

Có lần cậu bị mấy đứa trẻ xúm lại muốn đánh cậu thì anh nhìn thấy, anh đuổi hết bọn nó đi, cúi xuống dịu dàng đỡ cậu lên nói:

Không sao, anh đuổi hết bọn nó đi rồi, đừng sợ.Từ đó, ngày nào " Lạc Dư" cũng lẽo đẽo theo anh, hai người vui vẻ cùng nhau chơi đùa, anh còn hùng hồn tuyên bố :

Từ nay đi theo anh, anh bảo vệ cậu.Tuy hai người bằng tuổi nhưng Hàn Dật lúc nào cũng xưng anh, " Lạc Dư " cũng không phản đối, cậu thấy đây là điều đương nhiên a, anh bảo vệ cậu mà, thấy cậu chịu để mình làm anh, Hàn Dật càng quang minh chính đại, đi đâu cũng nói đây là em mình, không cho phép ai bắt nạt cậu.

Cuộc sống cứ như vậy thì tốt rồi, nhưng không thể, năm 10 tuổi, Hàn Dật đã rời đi, một lầm đi là 7 năm liền.

Đến khi gặp lại " Lạc Dư " đã không còn là " Lạc Dư " đơn thuần, dù bị bắt nạt vẫn kiên cường sống vui vẻ nữa rồi.

" Lạc Dư " 17 tuổi đã trở thành một kẻ u ám, âm trầm, không dám nhìn thẳng vào người khác, cũng không nói chuyện.

Ngay cả khi gặp lại Hàn Dật, cũng cúi mặt, che giấu bản thân không để cho Hàn Dật nhận ra. Chỉ dám đứng từ xa nhìn người anh em đã bảo vệ tuổi thơ của cậu.

" Lạc Dư " không dám đối mặt với anh, chính vì sự chốn tránh đó khiến hai người bỏ qua nhau... mãi mãi.