20 năm sau, tại Thần giới..

La Thiên Vũ đeo mặt nạ màu đen cách một bức rèm nhìn người đang quỳ bên dưới nói:

- Tìm thấy chưa ?

Người đó cúi đầu run rẩy:

- Ma tôn vẫn...vẫn chưa tìm được.

Tên đó vừa dứt lời thì đầu đã bay sang một bên, máu từ cổ hắn phun ra khiến không khí trong lành xuất hiện một mùi tanh hồi nồng đậm.

La Thiên Vũ, không, bây giờ phải gọi hắn là Ma Thiên Vũ, đây mới thật sự là hắn, một vị ma thần ai nghe tên cũng sợ mất mật, tu vi của hắn bây giờ đã là Thần Tôn đỉnh phong, hắn cũng bất ngờ với cái tốc độ này của mình.

Hai mươi năm trước hắn ở La gia đợi Lạc Dư trở về, nhưng đợi ,đợi mãi vẫn không thấy người đâu. Lúc đó hắn mới hốt hoảng chạy khắp nơi tìm cậu nhưng hai người có tu vi ngang nhau, một người dụng tâm chốn thì người còn lại muốn tìm cũng chẳng dễ dàng gì.

Hắn đến Lạc gia lật tung mọi thứ nên vẫn không tìm thấy cậu, nhưng hắn lại tìm thấy một quyển sách nói đến song tính nhân, còn tìm thấy quyển ghi chép những song tính nhân trong Lạc gia.

Hắn kinh ngạc, tên Lạc Dư vậy mà cũng xuất hiện trong đây, vậy.... A Dư là người song tính sao.

La Thiên Vũ kϊƈɦ động chạy khắp nơi tìm kiếm..

Hắn đã tìm hai mươi năm rồi, A Dư của hắn đi đâu rồi chứ.

Hai mươi năm đủ để hắn nhận ra tình cảm của mình đối với Lạc Dư, hắn yêu A Dư mất rồi.

A Dư

A Dư của ta..

Ngươi đừng chốn nữa được không..

Ta sai rồi..

Ngươi trở về với ta không được sao..

Tại một vùng quê hẻo lánh, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên:



- Đại thúc, ngươi há miệng ra ...

...

- Mèo mướp thúi, ngươi kê thuốc cho vị đại nương này đi..

- Đã bảo đừng gọi ta là mèo mướp thúi...

..

Lạc Dư không nói, mấy đứa trẻ đằng xa cũng gào lên với người con trai tầm 13, 14 tuổi:

- Mèo mướp thúi...

250 tức giận trừng mắt nhìn nó, những người đến xem bệnh cũng cười ầm lên.

Một người nam nhân đến gần Lạc Dư nói:

- Lạc Dư à, 5 năm rồi, ngươi thật sự không chấp nhận ta được sao .

Lạc Dư mỉm cười nhàn nhạt nhìn người đó, nói:

- Xin lỗi,Vu Trọng, ngươi , đi đi.

Người đàn ông tên Vu Trọng đó có chút tức giận nói:

- Gia đình ta đã sắp xếp hôn sự cho ta rồi. ngươi không đồng ý là ta sẽ cưới người khác đó.

Lạc Dư vẫn không mỉm cười không nói, cậu không hề có một chút cảm giác nào với người này, nói đúng hơn là từ trước đến giờ cậu chỉ có cảm giác đối với một người duy nhất.

Đột nhiên lại nhớ đến người nào đó, sắc mặt Lạc Dư lập tức trầm xuống, nỗi đau mất đi người thân này cậu thật sự không quên được.

20 năm, Lạc Dư đem tu vi mình đẩy lên tới Thần Hoàng hậu kì, ở thần giới này có thể được coi là cao thủ rồi.

Lạc Dư cũng lười chẳng muốn tu luyện nữa, hắn cũng chỉ ở đây khoảng 60 năm nữa, tu cũng chẳng được ích lợi gì. Lạc Dư bắt đầu nghiên cứu y thuật khá sớm, cậu đi khắp nơi vừa học hỏi vừa giúp đỡ cứu chữa những người khó khăn.



Y thuật của cậu càng ngày cành giỏi đã đạt tới Tôn cấp, danh tiếng cũng ngày càng lan xa, cậu không để ai biết được tên mình ngay cả diện mạo cũng bị che bởi một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, cậu sợ người cậu không muốn gặp nhất tìm đến.

Hôm nay đột nhiên có một người đem thư mời đến, hắn nói:

- Y Tôn, Đan các tổ chức một cuộc tranh tài giữa các luyện dược sư, phần thưởng là một quả Huyết hoán, Các chủ mong ngài có thể đến tham dự.

Lạc Dư nhận lấy thư mời, lần này hắn không từ chối như những lần khác.

Trong đầu Lạc Dư hiện lên thông tin của Huyết hoán, đây là một loại quả có thể đem mọi vết thương chuyển lên người khác, đặc biệt là nó có tác dụng đến khi một trong hai bên chết đi.

250 từ đằng sau thò đầu ra, nói:

- Lạc Dư, cậu muốn tham gia sao.

Lạc Dư gật gật đầu :

- Đến đó xem thử một chút.

- Còn năm ngày nữa là đến ngày tổ chức chúng ta sắp xếp một chút rồi đi thôi.

250 " ồ" một tiếng rồi chạy đi thu dọn đồ. Sáng sớm hôm sau hai người xuất phát, đại hội lần này tổ chức ở đan thành, tổng bộ của Đan các chính là ở nơi này.

250 nhìn tràng cảnh đông đúc trước mắt mà " oa" lên một tiếng, Lạc Dư túm lấy áo nó nói:

- Vào đâu ta sẽ gọi người là Tiểu Mao, nghe rõ chưa.

- Biết rồi.

Đột nhiên Lạc Dư khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cậu có chút nghi hoặc, vừa nãy hình như cậu cảm nhận được người đó thì phải.

Lạc Dư lắc lắc đầu, người đó đến nơi này làm gì cơ chứ. Cậu cười nhẹ cùng 250 tiến vào thành, Lạc Dư và 250 liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cười híp mắt chạy khắp nơi cầm cái này, mua cái kia xem.

Bộ dạng Lạc Dư lúc này rơi vào tầm nhìn của một người ngồi trêи lầu cách đó không xa.

Ma Thiên Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạch long trêи tay người đeo mặt nạ màu trắng bạc khẽ lẩm bẩm:

- A Dư, là ngươi đúng không ?