Vũ Nhiên ngậm lấy chiếc điện thoại của Lạc Dư rồi quay đầu rời đi, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, cơ thể Vũ Nhiên nhanh chóng trở lại bình thường, cả vết máu của hai tên kia bắn lên cũng biến mất, Nhiên Nhiên ngốc ngốc, ngu ngơ lại trở lại.

Hắn mang theo điện thoại chạy thật nhanh về chỗ cũ, Lạc Dư lúc này đang chán nản ngồi bên lề đường nhìn đông nhìn tây. Đột nhiên thấy một chiếc điện thoại đời cũ xuất hiện trước mặt mình, a, đây chẳng phải điện thoại của cậu sao.

Lạc Dư cầm lấy ngẩng đầu lên, mắt cậu sáng lên ôm lấy Vũ Nhiên :

- Nhiên Nhiên, ngươi cuối cùng cũng trở lại, ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa cơ.

Vũ Nhiên gâu một tiếng ɭϊếʍ ɭϊếʍ lên tai cậu, đồ ngốc này, nó đang xúc động thì đột nhiên:

" bốp"

- Ai cho ngươi ɭϊếʍ tai ta hả ?

Lạc Dư vỗ bốp một cái vào mõm Nhiên Nhiên, mặt cậu hơi đỏ lên, tai là điểm mẫn cảm nhất trêи cơ thể cậu a, tự nhiên ngao ngốc lại ɭϊếʍ nó làm cậu không nhịn được run rẩy a.

Vũ Nhiên bị đánh tức giận, ông đây lấy lại điện thoại cho cậu mà ɭϊếʍ một cái cũng không được sao, hừ, không cho ɭϊếʍ vậy ông đây cắn.

Vũ Nhiên xông lên, một người một chó vật lộn với nhau bên lề đường, lúc về đến nhà thì hai người thật sự là... ừm, thành ăn mày sao ?

- Ngươi tự đi vào tắm nhanh.

- Gâu .

- Mau lên.

- Gâu( tắm cho ta..)

- Ngươi tự đi mà tắm, mau lên.

- Ư, gâu..

Lạc Dư day day trán lôi nó vào nhà tắm, Vũ Nhiên đắc ý vẫy đuôi theo sau.

- Ta nói, ngươi đừng có chạy loạn, có tin ta đánh chết ngươi hay không a.

- Gâu gâu..

- Nước bắn hết lên mặt ta rồi,

- Gâu..



- Không nô nữa.

Vũ Nhiên vẩy hết nước lên người Lạc Dư làm cho người cậu ướt đẫm, cậu túm lấy tai nó, cái tên to gan này.

Những âm thanh mắng chửi cùng tiếng cho sủa vang vọng suốt nửa tiếng đồng hồ.

.......

Đến đêm, một người một chó lại tiếp tục công cuộc đánh nhau "sứt đầu mẻ trán" ,Lạc Dư vẫn không đánh lại Vũ Nhiên, cậu có chút tức giận, dỗi luôn, không thèm để ý đến nó nữa.

Vũ Nhiên đem cái đầu ngáo của mình ngó sang, giận thật sao, nó có chút rối rắm, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng Vũ Nhiên đành nhích cơ thể to lớn của mình lại gần cho Lạc Dư ôm, như thế hết giận rồi chứ.

Ở nơi Vũ Nhiên không nhìn thấy Lạc Dư cong môi nở một nụ cười giảo hoạt, ha, mùa đông này sẽ không lạnh nữa a.

Sáng hôm sau,

Lạc Dư cùng Vũ Nhiên đang ngồi ăn sáng thì tiếng chuông của vang lên,

" ting tongg"

Lạc Dư đứng dậy ra ngoài mở cửa, cảnh sát ?

- Xin chào, ngài đến đây có chuyện gì sao?

Người đàn ông mặc trang phục cảnh sát gật đầu, Lạc Dư mở cửa mời vị cảnh sát trẻ tuổi này vào trong.

Người đàn ông dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Vũ Nhiên, anh ta mỉm cười cân nhắc một chút rồi nói:

- Ngài Lạc, xin tự giới thiệu - tôi là Vũ Cảnh , không biết ngài đã nhận được tin tức sáng nay chưa.

Lạc Dư nghi hoặc:

- Tin gì a.

Người đàn tên Vũ Cảnh quan sát vẻ mặt của Lạc Dư, thấy cậu không giống đang nói dối thì lấy máy tinh ra đưa cho cậu xem tin mới nhất.

" Hôm nay tại đường XX phát hiện hai thi thể bị xé ra làm nhiều mảnh, nghi ngờ là do dã thú gây nên" *ảnh*

Lạc Dư nhìn Vũ Nhiên, hắn vẫn thản nhiên chẳng có chút biểu cảm gì khi nhìn thấy hình ảnh trêи máy tính.

Vũ cảnh nghiêm mặt nói:



- Hôm nay có người khai đã nhìn thấy một con ngao Tây Tạng ở gần vị trí xảy ra án mạng, ở thành phố này rất ít loại chó này và theo camera quan sát thấy thì hôm qua ngài có đem chó của mình ra ngoài đi dạo.

Lạc Dư nhíu mày, cậu không bị những lời này hù dọa, đột nhiên cậu lại bật cười, Vũ Cảnh nghi hoặc nhìn cậu.

Lạc Dư ngồi xuống nắm lấy tai Nhiên Nhiên lắc lắc, lại nhìn Vũ Cảnh nói:

- Vị cảnh sát này, có phải có hiểu lầm gì không a, Nhiên Nhiên nhà tôi rất hiền, hơn nữa còn có chút ngốc,nó làm sao nó giết người được a.

Cơ mặt Vũ Cảnh giật giật, anh ta nhìn Vũ Nhiên trùng hợp Vũ Nhiên cũng đang híp mắt nhìn anh.

Giọng nói trầm khàn vang lên trong đầu anh ta,

-" Cút"

Vũ Cảnh cười cười:

- " Lão nhị, lão cha đang tìm cậu, ngươi nên trở lại Vũ gia rồi".

-" không cần, ta ở đây rất tốt".

-" Nhưng..."

- "Không nhưng nhị gì hết, đợi ta trưởng thành tự khắc sẽ trở về, ngươi nói với lão già, kêu ông ta đừng lo lắng cho ta, còn nữa.. giải quyết luôn vụ này đi."

Vũ Cảnh nhún vai, thằng em trai này của anh luôn như vậy, thích làm theo ý mình. Anh ta đứng dậy cười cười nhìn Lạc Dư :

- Vậy được rồi, cảm ơn cậu đã hợp tác, tôi xin phép.

Lạc Dư gật gật đầu, dễ dàng như vậy ? kì quái, Lạc Dư hết nhìn Vũ Nhiên lại nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi. Vũ Cảnh, Vũ Nhiên, cùng họ, có khi nào..

-/ Kia chủ, cậu đoán đúng rồi, họ là hai anh em, người vừa nãy là Đại thiếu nhà họ Vũ/

- "Vậy tên đó là đến tìm em trai mình".

-/ Có khả năng /

Lạc Dư thả lỏng người, Vũ Nhiên là em trai anh ta, làm sao anh ta lại đi bắt em mình chứ. Lạc Dư đẩy Vũ Nhiên qua một bên, nói:

- Đi ăn tiếp đi.

Vũ Nhiên : "..."