Không mẹ con gì hết, con tránh ra cho A Kiệt vào phòng, phòng còn lại nhà chúng ta rất bẩn, giờ mà dọn dẹp thì đến đêm mất, ngủ ở đây đi.

Mẹ Lạc đẩy Lạc Dư ra rồi dẫn Lãnh Kiệt đi thẳng vào phòng,

- Ha, không phải chỉ một mình cậu biết diễn nha.

Lãnh Kiệt đắc ý liếc mắt nhìn Lạc Dư, trước khi cậu nổi giận thì lại nhanh chân chạy theo mẹ Lạc, đây là bùa hộ mệnh của hắn a.

- Được rồi, Lạc Dư, mẹ mà thấy con bắt nạt Lãnh Kiệt nữa thì biết tay mẹ, nghe chưa.

- Dạ.

Mẹ Lạc gật đầu đi ra ngoài, bà nhìn cánh cửa đáng thương nằm dưới đất nói,

- Haiz, mai mẹ nói cha con đi mua cái mới, bây giờ hai đứa cứ ngủ tạm như vậy đi.

"tạch"

Mẹ Lạc còn tri kỷ giúp hai người tắt điện,

- Cậu đi chết đi.

- Cậu chưa chết sao tôi có thể chết trước được.

Hai người lăn lộn đánh nhau trêи giường, đột nhiên ánh sáng đèn PIN chiếu tới,

"..."

"...."

Hai người im thin thít, mỗi đứa quay sang một góc giả vờ nhắm mắt lại. Mẹ Lạc nghi hoặc, bà hình như nghe thấy hai đứa này cãi nhau thì phải, hình như còn đánh nhau nữa a, sao giờ không thấy gì.

Mẹ Lạc lẩm bẩm,

- Chắc mình nghe nhầm rồi.

Đợi đến khi mẹ Lạc thật sự xuống nhà thì hai người mới bật đèn ngủ lên lao vào quần ẩu,

- Cậu đừng tưởng mẹ tôi có thể chắn cho cậu nhá.

Lạc Dư cầm gối hung hăng đập Lãnh Kiệt một phát, Lãnh Kiệt cũng không yếu thế cầm chiếc còn lại đánh trả,

- Tôi thích núp sau mẹ cậu đó thì sao, dù gì cậu cũng đâu dám làm trái lời bà ấy đâu, hừ.

Lạc Dư tức giận,

- Tôi đánh chết cậu.

- Có giỏi thì lại đây.

"bụp"

"bụp"

".."

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng chịu dừng lại. Lạc Dư nằm phịch xuống giường thở hồng hộc,

- Tôi buồn ngủ rồi, không thèm đánh với cậu nữa.

Lãnh Kiệt nằm đầu bên kia hừ một tiếng nói:

- Tôi cũng chẳng thèm.

Hai người lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau,



Mẹ Lạc có chút xấu hổ nhìn hai người Lãnh Kiệt, Lạc Dư nằm trong đống hỗn độn.

Bà vuốt vuốt mũi rồi lặng lẽ đi xuống nhà, ba Lạc không thấy hai người thì nghi hoặc,

- Hai đứa kia đâu.

Mẹ Lạc ngồi xuống, nói:

- Hai đứa nó còn đang ngủ, đến giờ tự khắc sẽ dậy.

Ba Lạc cầm đũa, trong mắt vẫn có chút khó hiểu nhưng không hỏi. Ông chỉ cảm thấy hơi tò mò, mọi lần không phải vợ ông tìm mọi cách gọi bằng được thằng nhóc Lạc Dư này dậy hay sao, hôm nay đột nhiên lại tốt tính như vậy, ừm, chắc có cái gì đó.

Trong phòng Lạc Dư,

Hai người giống như những đôi tình nhân dính với nhau ngủ ngon lành.

Lãnh Kiệt ôm chặt Lạc Dư vào lòng giống như muốn đem cậu sáp nhập vào trong cơ thể mình vậy.

Hai người đều ngủ không biết trời đất gì, đến lúc Lạc Dư bị tiếng chuông báo thức gọi tỉnh thì đã là hơn 7h.

Lạc Dư giơ chân,

" bụp"

"A"

Cậu hung hăng đá Lãnh Kiệt xuống giường, cười lạnh:

- Sáng rồi, dậy.

Mặt Lạc Dư hơi đỏ, ừm, không thể để Lãnh Kiệt biết cậu rúc vào lòng hắn ngủ được, hắn sẽ cười chết cậu đó.

Lãnh Kiệt bị đá, sắc mặt hắn thật sự không tốt một chút nào, thằng bạo lực này.

- Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì đó hả?

Lạc Dư trợn mắt, tên này càng ngày càng mất nết không chịu nghe lời cậu nữa a.

Lạc Dư giơ nắm đấm, Lãnh Kiệt vừa thấy liền ngoan ngoãn cúi đầu lủi thủi đi vài nhà tắm.

Lãnh Kiệt âm thầm thề, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ đè được thằng thiếu đánh này ra tẩn cho một trận.

................

Thời gian ba tháng nghỉ hè nhoáng cái đã qua, Lạc Dư đứng ngoài chỗ khuất nghe cha mẹ cậu nói chuyện.

Ngày mai nhà cậu chuyển đến thủ đô rồi.

Có chút không muốn đi a.

Tối hôm đó Lạc Dư vào game, cậu phải tìm cách để Lãnh Kiệt đến tìm cậu. Thân ảnh Lạc Dư vừa xuất hiện tên nào đó đã không nhịn được sấn lên,

- A Dư, cuối cùng em cũng vào rồi, làm ta đợi lâu ơi là lâu.

- Ta vào đây để tạm biệt ngươi.

Nụ cười trêи môi Lãnh Kiệt cứng lại, hắn bắt lấy hai vai Lạc Dư, giọng nói có chút run rẩy:

- A Dư, có phải ta làm gì sai nên ngươi mới không muốn gặp ta phải không,

- Ngươi nói đi ta nhất định sẽ sửa mà.

Lạc Dư thở dài,

- Cha mẹ ta không cho phép ta chơi game nữa, họ muốn ta tập trung vào học để thi đại học.



Dừng một chút, Lạc Dư nhìn thẳng vào hai mắt Lãnh Kiệt,

- Kiệt, ngươi có thể đến tìm ta được không?

Ánh mắt Lãnh Kiệt sáng lên, hắn đương nhiên muốn gặp A Dư ngoài đời thật nhưng lúc trước hắn hỏi thì Dư An lại trốn tránh không nói.

- Ở đâu.

Lạc Dư cười cười,

- Đợi tốt nghiệp ta sẽ thi tại học viện tài chính top 1, ta đợi ngươi.

Lãnh Kiệt ảm đạm, hắn sao có thể thi vào đó được chứ, Lạc Dư ôm lấy hắn,

- Ngươi nhất định sẽ làm được, ta, đợi ngươi, bạn trai của ta.

- Được.

Lãnh Kiệt bị tiếng bạn trai này kϊƈɦ thích, hắn nhếch môi:

- Lần này cách biệt tận một năm, A Dư,... em không thể để bạn trai mình đói được đúng không.

Cảm giác khó chịu của Lạc Dư lập tức bị câu nói này của Lãnh Kiệt đánh vỡ, cậu tức giận,

- Ngươi chỉ giỏi động ɖu͙ƈ.

Lãnh Kiệt mặc kệ, hắn muốn.

- Ưm, chúng ta đang ở trong rừng a, nỡ có người thì sao, ưm ~...

- Không sao mà, ngoan.

Lãnh Kiệt cấp tốc lột sạch y phục trêи người rồi cúi xuống cắn lên da thịt Lạc Dư để lại kí hiệu của riệng mình,

- A Dư, lúc không có ta nhất định không được để thằng nào chạm vào em, biết chưa.

- Biết...biết rồi, nhanh, nhanh lên.

Lạc Dư ngứa ngáy, Lãnh Kiệt vuốt ve gương mặt tuyệt mĩ của cậu, nhẹ giọng:

- Hôm nay, ta sẽ cho em "ăn" no.

"phập"

"ưm a~"

Lãnh Kiệt thúc mạnh, hắn không để Lạc Dư kịp thích ứng đã hướng tới nơi sâu nhất đâm tới, đem cục thịt nhô lên bên trong t**u động ấm áp hung hăng nghiền nát,

"A"

" Đừng...."

" Chậm, chậm một chút..~"

" Lãnh Kiệt... Lãnh Kiệt "

Những âm thanh ngọt lịm hòa quyện với hương quýt chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khu rừng,

"hộc... hừ"

"A Dư "

"A Dư "

" Ngươi nhất định phải đợi ta"

" Đợi ta"