Ngươi mau thả bổn thiếu gia ra.

Lâm Gia Viễn sắc mặt hơi trắng, cậu ta không muốn bị đè đâu. Vân Trọng tung tung lọ thuốc trong tay,

- Ngươi biết thuốc này có tác dụng gì không?

Lâm Gia Viễn nhìn thứ thuốc màu trắng trán toát mồ hôi, cậu ta sao có thể không biết nó chứ, thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, thứ này cậu ta cũng sử dụng không ít lần a.

Vân Trọng nhìn vẻ mặt cậu ta cười nói,

- Xem ra Lâm thiếu gia rất am hiểu a, nhưng mà...chắc chắn cậu không biết..

Vân Trọng đi đến trước mặt Lâm Gia Viễn cúi xuống hôn lên môi cậu ta nói,

- Thuốc này giành cho người nằm dưới a.

- Cái gì?

- Bất ngờ sao,thuốc này rất khó kiếm đó, cậu được thử nó một lần có phải rất vui không.

Lâm Gia Viễn tái mặt vùng vẫy, nhưng tay chân cậu ta đều bị trói muốn tránh cũng không tránh được bao lâu.

Vân Trọng giữ mặt Lâm Gia Viễn đổ thuốc vào rồi bịp miệng chặt miệng cậu ta lại không nuốt cũng phải nuốt.

- Ưm..

Thời gian chưa đầy 5 phút thuốc đã phát huy tác dụng rồi, Lâm Gia Viễn cả người nóng ran khó chịu coi xát vào thành ghế, Vân Trọng giải thoát thứ to lớn của mình đưa đến trước mặt Lâm Gia Viễn, khàn giọng,

- Li** đi, nếu không lát nữa nó sẽ khiến ngươi bị thương.

Tầm nhìn trước mắt mơ hồ không rõ, cảm giác ngứa ngáy bên dưới khiến Lâm Gia Viễn há miệng làm theo lời Vân Trọng, ngậm lấy nó lấy lòng,

- Ưm a ~

" nhóp nhép"

"chụp"

Vân Trọng giữ chặt đầu Lâm Gia Viễn hung hăng đẩy vào sâu bên trong cổ họng cậu ta,

"ưm ặc~"

Lâm Gia Viễn há to miệng, thứ to lớn của Vân Trọng dồn dập đâm vào cổ họng chật hẹp, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống,

"Hức"

Vân Trọng có chút đau lòng, hắn rút đại điểu của mình ra rồi cởi dây trói trêи người Lâm Gia Viễn bế cậu ta đến bên giường,

- Nào, mở chân ra.

Thuốc phát huy tác dụng khiến Lâm Gia Viễn trở nên vô cùng nhu thuận, tách chân ra để thuận lợi cho Vân Trọng tiến vào.

Thấy Lâm Gia Viễn ngoan ngoãn như vậy Vân Trọng cũng không muốn dày vò cậu ta, hắn nhếch môi nhanh chóng lột sạch từ trong ra ngoài, rồi cầm cây gậy của mình đâm thẳng vào nơi từ bao giờ đã ướt sũng.



"phập"

"nhóp nhép"

- A.

Lâm Gia Viễn trợn trắng mắt, lần đầu tiên nơi bí ẩn đó được khai phá khiến cậu ta vừa đau vừa ngứa, cảm giác thật kì lạ.

- Ưm a~...

- Hộc, Viễn Viễn, bên trong ngươi thật chặt.

Vân Trọng đẩy hông đem đại côn của mình đá lung tung giống như đang tìm kiếm cái gì đó,

Đây rồi

Vân Trọng vỗ bốp một cái lên cánh ʍôиɠ căng tròn của Lâm Gia Viễn, hắn thở hổn hển dùng sức đem toàn bộ đại điểu gân guốc hướng đến cục thịt nhô lên đâm tới, đem nó nghiền nát.

- Á..

Cơ vòng thít chặt khiến Vân Trọng hít sâu một hơi,

- Viễn Viễn, gọi tên ta..

Lâm Gia Viễn run rẩy, hai chân quấn chặt lấy hông Vân Trọng không muốn tách rời,

- Viễn Viễn, gọi tên ta..

- Vân, Vân Trọng...

Đại điểu Vân Trọng vì hai chữ phát ra từ miệng Lâm Gia Viễn mà bành trướng,

- Viễn Viễn, giọng của ngươi thật hay, kêu, kêu lớn lên, ta muốn nghe,

"hộc hộc"

- Ưm a~

Vân Trọng hướng tới điểm mẫn cảm Lâm Gia Viễn đánh tới,

- Á, đừng chạm vào đó..

Lâm Gia Viễn cả người run run, Vân Trọng không nghe cậu ta nói mà vẫn đung đưa chọc vào cục thịt dư bên trong, Lâm Gia Viễn cả người đỏ như tôm luộc, đôi mắt ướt át của cậu ta có chút mờ mịt nhìn lên trần nhà,

- Đừng, ta, ta đến... Aaa

Lâm Gia Viễn hét lên, nhưng chưa để cậu ta kịp giảm xóc thì đã phải đón nhận một đợt xâm phạm điên cuồng khác, Vân Trọng cúi xuống khắp người cậu ta chỉ cần Vân Trọng đi qua là đều có những quả ô mai đỏ rực đẹp mắt.

Cây gậy của Vân Trọng bị Lâm Gia Viễn cắn chặt kϊƈɦ thích đến muốn điên,

- Viễn Viễn, nhận của ta.

Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, cuối cùng Vân Trọng đem đại điểu của mình tiến vào nơi sâu nhất rồi phóng xuất.

Cơ thể Lâm Gia Viễn mềm oặt, đang muốn nhắm mắt ngủ thì giọng nói Vân Trọng lại một lần nữa vang lên,



- Chỉ mới khởi động một chút mà đã không chịu được rồi sao,

Hắn để Lâm Gia Viễn nằm úp xuống rồi lại từ đằng sau tiến vào, đêm, còn rất dài a.

- Không, không...

Lâm Gia Viễn yếu ớt lắc đầu, cậu ta không muốn, không muốn bị tên này làm nữa, mệt, mệt quá.

.....

Bên phía Lạc Dư,

Lãnh Kiệt không quan tâm đến sự phản kháng của cậu, những nơi mẫn cảm trêи người Lạc Dư hắn đã sớm khám phá ra hết chỉ một vài động tác nhỏ của hắn, Lạc Dư đã mềm nhũn mặc hắn xử trí.

- A Dư, A Dư...

Lãnh Kiệt hôn từng tấc da thịt trêи người Lạc Dư, trầm thấp nói,

- A Dư, cơ thể ngươi một năm nay đã bị ai chạm qua chưa.

Lạc Dư lắc đầu,

- Không, không có ai.

Lãnh Kiệt cười thỏa mãn,

- A Dư thật ngoan, để ta đến thỏa mãn ngươi.

- Ưm a ~ đừng chạm vào nơi đó.

"..."

Đến lúc Lạc Dư có thể thoát khỏi Lãnh Kiệt để chạy đi tìm Lâm Gia Viễn thì mặt trời bên ngoài đã nhô cao rồi,

" Cốc Cốc "

Vân Trọng nhăn mày khó chịu nhưng vẫn phải rời khỏi nơi ấm nóng mềm mại đứng dậy quấn khăn tắm đi mở cửa,

- Lâm Gia Viễn đâu.

Lạc Dư có chút vội vàng nói, cậu muốn ngó vào bên trong xem thử thì bị cơ thể to lớn cường tráng của Vân Trọng chặn lại,

- Chị dâu, chị tự ý vào phòng đàn em như vậy không tốt đâu, lão đại sẽ tức giận.

Vân Trọng mặt không đổi sắc nói, Lạc Dư tức điên lên,

- Ta nói ngươi tránh ra.

Vân Trọng đứng im, khuôn mặt Lạc Dư âm trầm,

"CÚTTTT"

"ẦM"