Sáng hôm sau,

"ùng ục"

Lạc Dư đói đến tỉnh lại, cậu vừa định ngồi dậy thì bên dưới đau thắt,

- A.

Mặc Diễm mang theo lọ thuốc từ bên ngoài chạy vào,

- A Dư, cẩn thận.

Hắn đỡ Lạc Dư nằm xuống giường,

- Nằm im, để tôi giúp cậu bôi thuốc.

- Không cần.

Mặt Lạc Dư muốn nhỏ ra máu, cậu đưa tay ra nói:

- Đưa đây, tôi tự làm được.

Mặc Diễm ngẩng mặt lên, không biết tại sao Lạc Dư đột nhiên lại cảm thấy lành lạnh, cậu cười gượng thu tay lại, được rồi, ngươi giỏi, ngươi muốn làm gì thì làm.

Mặc Diễm lúc này mới nhếch môi cười, chỉ là đôi mắt hắn đen kịt không ánh sáng khiến người ta theo bản năng sợ hãi.

Mặc Diễm vén chăn lên, Lạc Dư túm lấy che mặt,

- Haha..

Mặc Diễm thấy vậy bật cười,

- A Dư, không phải xấu hổ, dù gì cái cần nhìn cũng nhìn hết rồi a.

Lạc Dư tức giận,

- Ngươi làm thì làm nó nhanh nhanh lên, không được thì để đấy ta làm.

Oa, A Dư của hắn tạc mao rồi, Mặc Diễm cong mắt,

- Được, được, ta làm, ta làm.

Mặc Diễm quét lấy một đống thuốc cúi xuống bôi cho Lạc Dư, hắn có chút tò mò, tay hết chọc đằng trước lại sờ đằng sau,

"ưm"

Lạc Dư bị chọc đến có phản ứng, Mặc Diễm đang chăm chú đâm đâm rút rút đột nhiên lại thấy tay mình dính nước, hắn ngẩng mặt lên cười lưu manh,

- A Dư...

- Ngươi cút đi.

Lạc Dư dùng chân đá vào mặt Mặc Diễm, nhưng Lạc Dư đánh sao lại hắn ta.

- Ngoan nào.

Mặc Diễm kéo hai chân Lạc Dư ra vùi đầu vào l*** ʍút̼,

"A ưm ~"

Mặc Diễm học theo cách ra vào của đại côn đem lưỡi của mình bôi thuốc cho Lạc Dư,

" sụt"

"Nhóp nhép"



Mặc Diễm tăng tốc, hắn không muốn làm A Dư bị thương nên đành phải dùng cách này thôi.

"A ách"

Lạc Dư ưỡn người, ân, thoải mái quá,

- Mặc Diễm, muốn, muốn nữa.

"bốp"

Mặc Diễm vỗ ʍôиɠ Lạc Dư,

- Chưa no cũng phải nhịn, sưng hết lên rồi.

Thứ bên dưới Mặc Diễm cư**** c*ng, hắn cũng muốn a, nhưng nếu làm nữa thì A Dư sẽ chảy máu mất, nhịn .

Mặc Diễm dùng lưỡi khiến Lạc Dư b*n ra,

"chụp"

"ừng ực"

- A Dư, của em chua chua ngọt ngọt, a, là vị quýt thì phải.

Lạc Dư mềm nhũn dựa vào lồng ngực lạnh băng của Mặc Diễm,

- Mặc, ta đói quá.

Mặc Diễm lúc này mới phản ứng lại, hắn là quỷ nên không cần ăn cũng không sao nhưng A Dư của hắn là người, người thì cần phải ăn mới sống được.

- Ở đây đợi ta.

Mặc Diễm nói xong liền đặt Lạc Dư nằm xuống giường chạy xuống bếp,

"leng keng "

"lạch cạch "

Trong phòng bếp, những xong nồi, rau củ, dao, đều tự động di chuyển, nếu có người khác ở nơi này chắc sợ chết khϊế͙p͙ a.

Không lâu sau Mặc Diễm đã làm xong một bát cháo thập cẩm,

- A Dư, ăn thôi.

Mắt Lạc Dư phát sáng, cậu vươn tay muốn tự bê ăn,

"Chát"

- Ngồi im đó đi.

Mặc Diễm lạnh lùng nói, hắn ngồi xuống bên cạnh lấy thìa đảo đảo,

- Há miệng.

Lạc Dư ngoan ngoãn mở miệng ăn, cậu âm thầm liếc mắt nhìn ra cửa sổ, cậu không thấy Mặc Diễm trong đó, một bát cháo bay trước mặt cậu, một cái thìa tự động múc cháo, ặc, sao cứ thấy kì kì.

- Nhìn cái gì vậy, kêu đói mà, mau ăn đi.

- Ồ.

Lạc Dư nhìn nhìn Mặc Diễm, ừm, con lệ quỷ cũng đâu có xấu đâu sao mấy con trong phim nó khủng khϊế͙p͙ vậy trời.

Cậu nghĩ đến mấy con ma mắt trợn ngược, đầu chảy máu, lưỡi thì lè ra,



"ọe"

- Sao vậy.

Mặc Diễm lo lắng hỏi, tay nghề hắn từ trước đến nay đâu có tệ đâu a, không lẽ thành quỷ nên vị giác không còn chuẩn nữa.

Lạc Dư lắc đầu,

- Không sao, chẳng qua, chẳng qua ta nghĩ đến mấy con quỷ lúc trước gặp phải thôi.

Lạc Dư không muốn chịu một mình lên kéo Mặc Diễm nói:

- Tôi nói cho cậu nghe, mấy con đó á, một con mắt bị lòi ra, một con thì đầu nghẹo sang một bên lưỡi lè ra, còn có, còn có...

Lạc Dư đang định nói tiếp thì Mặc Diễm lên tiếng cắt ngang,

- Cậu không muốn ăn nữa à.

Lạc Dư nhìn bát cháo, cậu lại nhớ đến bữa ăn của đám quỷ kia,

- Ặc, tôi, tôi hình như hết đói rồi, cậu mang đi đi.

Cơ mặt Mặc Diễm khẽ co giật, Lạc Dư nghĩ mấy thứ đó không ăn được là phải.

10 phút sau,

- Mặc, ta đói.

Mặc Diễm vừa rửa dọn vào đến phòng thì đã nghe thấy Lạc Dư la hét đòi ăn, hắn hừ lạnh,

- Vừa nãy không chịu ăn bây giờ lại kêu đói, cậu đúng là khó phục vụ.

- Hì hì.

Nói vậy thôi chứ Mặc Diễm làm sao nỡ để Lạc Dư đói a, hắn đã chuẩn bị sẵn một ít bạn cùng hoa quả rồi, giờ hắn chỉ cần quay xuống bếp lên thôi,

- Đợi một chút.

....

- Ăn đi.

- Ừm ừm.

Lạc Dư gật đầu cầm chiếc bánh đậu xanh lên ăn,

- Ngon quá đi, thật ngọt.

Mặc Diễm chống cằm nhìn Lạc Dư,

Heo

Đây là ý nghĩ khi Mặc Diễm nhìn thấy cách ăn của Lạc Dư,

- Cậu ăn chậm thôi, có ai cướp của cậu đâu.

"Cậu đó"

Lạc Dư nhét miếng bánh vào miệng, cái ánh mắt đó, cậu mới không thèm tin tên này đâu, lúc nhỏ hắn tranh thức ăn với cậu còn ít sao.

Mặc Diễm đỡ trán hắn nhìn ánh mắt trần trụi của Lạc Dư là biết cậu đang nghĩ gì rồi, hắn đi ra ngoài,

- Từ từ ăn, tôi không tranh với cậu.

Có còn là trẻ con đâu chứ, Mặc Diễm cong môi cười, xem ra hắn phải tìm cách loại bỏ mấy cái suy nghĩ linh tinh kia trong đầu Lạc Dư mới được a.