Cảm giác lạnh lẽo này,
- A Dư
Mặc Diễm không biết tại sao mình lại khóc, hắn dường như không muốn A Dư biến thành giống như bây giờ, hắn muốn chạm vào cơ thể ấm nóng chứ không phải như vậy, lạnh băng.

Mặc Diễm túm lấy hai chân Lạc Dư đặt lên vai, hung hăng thúc tới,
"A ưm ~"
Dù rất lâu chưa làm nhưng Lạc Dư không cảm thấy đau, có lẽ không còn là con người nữa mới vậy đi.

"Nhóp nhép"
"ọt ~"
Mặc Diễm để Lạc Dư ngồi cưỡi ngựa trên người mình rồi từ bên dưới đâm rút,
- A.

Mặc Diễm vừa cắm rút vừa lẩm bẩm:
- A Dư, A Dư, thoải mái sao.

Lạc Dư bị khoái cảm bên dưới kích thích đến điên người, cậu mềm nhũn dựa vào lồng ngực rắn chắc quen thuộc,
"BỐP"

"BỐP"
Mặc Diễm vỗ mạnh, tốc độ biến lớn,
- Trả lời ta.

"A!.

đừng! chậm, chậm một chút"
Cả người Lạc Dư căng cứng, điểm mẫn cảm không ngừng bị đánh tới khiến toàn thân cậu không ngừng run rẩy, bên dưới cũng hung hăng cắn chặt không buông.

"Chát"
- A Dư, ngươi muốn dùng cái l* nh* này cắn chết ta sao.

Lạc Dư lắc đầu nguầy nguậy,
- Hức, ta không có, Mặc Diễm, chậm một chút đi mà.

Mặc Diễm hừ lạnh,
- Chậm? Ha, vậy nơi này của ngươi có thể thỏa mãn được sao.

Nói xong Mặc Diễm húc mạnh vào cục thịt nhô lên bên trong ti*u *****,
- Hửm?
Lạc Dư giật bắn mình,
- A, đừng chạm vào đó! ưm~
"Ha, ha"
"hộc hộc"
"Ư ư"
Mặc Diễm xoay người Lạc Dư lại giữ chặt eo cậu từ đằng sau điên cuồng thúc tới, tư thế này khiến nơi đó của hai người triệt để gắn kết với nhau.

Giữa một rừng hoa màu đỏ huyết hai thân ảnh một tiên một ma quấn quýt lăn lộn cùng một chỗ, cảnh tượng dam loạn đến không chịu nổi.

!.

- Rút ra.

- Không.

Mặc Diễm nhất quyết không chịu đem đại côn của mình rời khỏi ti*u động có chút lạnh lẽo của Lạc Dư,
- Thật thoải mái.


Mặc Diễm ôm chặt Lạc Dư không một kẽ hở, tuy trí nhớ của hắn không còn nhưng giờ hắn cũng biết quan hệ hai người là như thế nào rồi.

- A Dư, ta đưa ngươi đi.

Mặc Diễm không thấy cậu trả lời thì nghi hoặc nhìn xuống,
- Haha.

Hóa ra Lạc Dư lúc hắn còn đang suy nghĩ thì đã ngủ mất rồi, Mặc Diễm lấy ra một cái tháp lưu ly,
- A Dư, ủy khuất ngươi phải ở đây một thời gian rồi, đợi về đến thiên giới ta sẽ thả ngươi ra nha.

Linh hồn Lạc Dư bị hút vào trong, cậu có thể phản kháng nhưng đã lâu lắm, 1000 năm, tổng cộng tất cả các thế giới cậu đi qua cũng không bằng một nửa của nó đâu.

Lạc Dư mở mắt ra rồi lại nhắm vào, cậu chưa từng rời xa tên ngốc này lâu như vậy, hắn đưa cậu đi đâu cậu cũng mặc kệ, ở bên hắn là tốt rồi.

Mặc Diễm chỉnh trang lại y phục trên người mình, lúc này tên thi vệ cũng vì đợi lâu quá nên tìm đến,
- Thái tử, người không sao chứ.

Mặc Diễm được "ăn" no, tâm trạng không tệ, nói:
- Không sao, đi về.

- Ơ.

Mặc Diễm đi trước bay đến cánh cổng giao thoa giữa âm giới và thiên giới,
"A Dư, sẽ giúp ngươi tạo một chân thân sớm thôi"
"Đến lúc đó, chúng ta có thể" làm" nhiều tư thế mà không lo linh hồn ngươi có vấn đề nữa a".

Mặc Diễm đưa Lạc Dư trở về tẩm điện của mình, hắn bày một kết giới bao quát hết khu vực thuộc địa bàn của mình,
- Ngươi ở ngoài đi.

Mặc Diễm vào phòng lấy lưu ly tháp ra, một luồng ánh sáng bảy màu lóe lên Lạc Dư đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Chụt"
Mặc Diễm hôn một cái thỏa mãn bế Lạc Dư lên giường,
"Dựng hồn chân thân"
Mặc Diễm kết ấn, linh khí xung quanh cuồn cuộn không dứt tạo thành một cái kén bao Lạc Dư vào bên trong.

"Dựng hồn chân thân" cũng giống như tên gọi, nó có thể đem linh hồn một người tẩm bổ đế mức tạo ra một cơ thể hoàn chỉnh, có nhiệt độ, có nhịp đập, có thể nói nó là thứ cải tử hoàn sinh đi.


- A Dư, ta đợi ngươi.

Mặc Diễm đả tọa, thân thể hắn bay lơ lửng không ngừng vận hành công pháp đem linh lực sung túc truyền vào trong cái kén hình người.

1 năm
4 năm
10 năm
Mặc Diễm đã đợi dòng rã 10 năm, hắn chưa từng đặt chân ra bên ngoài dù chỉ một bước, mẫu hậu hắn cũng đến khuyên ngăn, Mặc Diễm đen mặt,
- Ai nói con mắc bệnh không dám ra ngoài gặp người, con đang có việc, một thời gian nữa sẽ ra, mẫu hậu người về trước đi.

- Con!
Mặc Diễm trợn mắt, hắn đang giúp Lạc Dư tạo chân thân, rời đi lúc này không phải là để cho công sức suốt mấy năm đổ sông đổ bể à.

"Rắc"
Âm thanh đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh thu hút sự chú ý của Mặc Diễm, chiếc kén lúc này giống như quả trứng vỡ nứt,
"Răng rắc"
Cơ thể trắng nõn không mặc đồ từ trong "vỏ trứng" chui ra, hô hấp Mặc Diễm ngừng lại, đẹp, đẹp quá.

- A, ngạt chết ta rồi.

Lạc Dư tay xé chân sút, đem cái vỏ bao bọc lấy mình phá nát bét, Mặc Diễm bật cười:
- A Dư, ngươi tỉnh rồi.

Lạc Dư ngẩng đầu lên, mái tóc dài chưa kịp cắt xõa xuống, cậu nghi hoặc,
- Ngươi là tên nào?
Não cậu vẫn đang đình chỉ hoạt động, đợi một lát sau Lạc Dư mới phản ứng lại,
- Ặc, Mặc Diễm, ta quên mất, ha, ha.

.