Cả buổi tiệc, ai cũng chìm đắm trong không khí vui vẻ, ngươi một câu ta một câu, quyến luyến không muốn về. Yue xoay xoay chén, nhìn cánh hoa phấn hồng trôi nổi trong chén trà cười nhạt, bắt đầu suy tính nên làm gì nếu bị Thẩm Manh từ chối.
Y chờ ngày này lâu lắm rồi.
Thẩm Manh phát hiện tâm tình của Yue đặc biệt vui vẻ, nhưng lại lộ ra một ít khí tràng âm u làm người rùng mình. Sớm chiều ở chung khiến Thẩm Manh ngẫu nhiên mà đoán được Yue có suy nghĩ gì, chỉ tiếc, lần này thì không.
"Yue ..."
Tiếng gọi của Thẩm Manh khe khẽ vang lên bên tai Yue, kéo y lại hiện thực đồng thời cũng thu hồi tâm tư của mình. Xoay đầu cười nhẹ với Thẩm Manh một cái biểu lộ mình không có vấn đề gì liền đem trọng tâm chú ý vào buổi tiệc.
Thẩm Manh còn đang đắm chìm trong hương cảnh mỹ lệ của Yue thì hệ thống Bing Bong đột nhiên nhảy ra phá nát luôn tâm tình này.
[Đinh: Nhiệm vụ phụ tuyến: Ngăn cản Yue hắc hoá.
Gợi ý: ba ba ba]
Thẩm Manh: "!"
"!!"
"!!!"
Sét đánh ngang tai.
"Wtf? Nà ní? Mày nói đùa à?"
Hệ thống hừ một tiếng, cười đểu:
[Bổn hệ thống sao có thể nói đùa?]
"Vậy tại sao y lại hắc hoá được? Còn cái phương thức gợi ý rách nát gì thế kia? Ông đây là trai thẳng." Thẩm Manh thề, hắn tuy là trạch nam nhưng chắc chắn là 100% thẳng nam. Khụ, mặc dù ngẫu nhiên sẽ đọc đam mỹ, nhưng mà không liên quan, hắn vẫn thích mềm manh muội tử. Hơn nữa Yue hoàn toàn không có dấu hiệu cong nào.
Hệ thống BingBong âm thầm kinh bỉ ký chủ nhà mình, nghiêm túc phân tích: [Ký chủ, ngài với nam chính. Một, không phải phụ tử ruột thịt. Nam chính dù rất biết ơn ngài nhưng sẽ không coi ngài là phụ thân thực sự đâu.]
Thẩm Manh: "...." Đồ vô ơn.
[Hai, đối với nam chính cái loại thời thơ ấu sống thê thảm này, tự nhiên được người cứu vớt lại đối xử tốt với y như vậy. Sinh ra tình cảm vặn vẹo với ngài cũng thực bình thường.]
Yue cho dù có làm sáng tỏ thân phận, cũng không thể nào xoá đi hồi ức tăm tối của y, mà Thẩm Manh xuất hiện như một ánh sáng của đời y. Khiến y không khỏi đưa tay mà hướng về phía ánh sáng ấy. Kẻ càng ở trong bóng tối thì lại càng khát khao yêu và được yêu. Chỉ là luôn dấu nó trong lòng mà thôi. Thẩm Manh nghe hệ thống phân tích, kinh ngạc vô cùng. Yue thế mà lại thích hắn, lại còn thích lâu như vậy. Một trạch nam như Thẩm Manh chưa từng yêu đương bao giờ làm sao có thể nhận ra tình yêu của Yue dành cho hắn. Hơn nữa hắn cũng không hề đề phòng Yue. Nhất thời tâm trạng Thẩm Manh vô cùng bối rối và phức tạp.
"Vậy tại sao y lại hắc hoá?"
Hệ thống rơi vào trầm tư một lúc, cẩn thận suy nghĩ:
[Ký chủ. Nếu Yue đột nhiên tỏ tình với ngài, hơn nữa còn muốn giữ chặt ngài thì sẽ thế nào?]
Thẩm Manh ngạc nhiên, theo bản năng mà trả lời hệ thống: "Tao nhất định sẽ từ chối, không bao giờ muốn gặp lại ..." Tự nói tự hiểu, kinh sợ mà nhìn về phía Yue đang ngồi quay lưng lại với hắn, lòng cảm thấy vô cùng bất an.
[Đúng thế, theo điều kiện đó, y nhất định sẽ tuyệt vọng mà hắc hoá. Ba, nam chính ngựa đực văn làm gì có mấy ai đơn thuần. Ký chủ ngài hiểu.]
Lúc này tâm trạng Thẩm Manh rối bời, từ lúc tiệc tàn cho tới lúc đặt chân trước phủ Địch Đế, Thẩm Manh mới tỉnh táo lại, hốt hoảng kêu hệ thống:
"Làm sao bây giờ BingBong? Má nó tao không muốn bị bạo cúc đâu."
Hệ thống trầm mặc: [Ký chủ giả bệnh đi.]
Ý kiến hay. Nhưng đm quỷ thì bệnh cái nỗi gì.
"Tao làm sao giả bệnh cho được? Yue y đâu phải con nít dễ lừa a."
Hệ thống: [Tóm lại bổn hệ thống không giúp được ký chủ đâu. Ký chủ cố gắng đừng để nam chính bị hắc hoá, với cái thân gà của ký chủ đánh không lại y. Bổn hệ thống sẽ giảm đau cho ký chủ. Bye bye.]
Đừng mà. Aaaa
Hệ thống nói một tràng dài rồi biến mất, để lại một mình Thẩm Manh bơ vơ. Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đang được Yue nắm tay cùng đi. Thẩm Manh giật mình, đổ một thân mồ hôi lạnh, muốn rút tay ra nhưng Yue nắm rất chặt, căn bản không cho hắn có cơ hội rút ra. Thẩm Manh trong đầu lúc này chỉ còn ba chữ duy nhất.
Ăn loz rồi.
Bao nhiêu năm thân cận như vậy, chính bản thân lại sinh ra tình cảm thân mật với Yue, nhưng hoàn toàn không có tình yêu. Đối với việc Yue hắc hoá, Thẩm Manh cũng rất không nỡ, hơn nữa còn có cảm giác dung túng y. Nhưng mà nếu hắn từ chối...
Suy nghĩ của Thẩm Manh vẩn vơ suốt cả quãng đường về tiểu viện. Yue sớm nhìn thấy nhưng cũng không có nói gì, cho đến khi cánh cửa kéo xoạch một tiếng khoá lại Thẩm Manh liền giật mình tỉnh lại. Nhìn mỹ nhân đẹp đến câu hồn trước mắt, lần đầu tiên Thẩm Manh cảm thấy sợ hãi, bàn tay không tự chủ được nắm chặt, nhưng lại không dám dùng thuấn di để chạy trốn, cứ thế ngồi ngốc trên nệm nhìn Yue cởi quần áo.
Nhìn bên ngoài rõ ràng chỉ có cảm giác nhã nhặn, nhưng cởi áo ra lại lộ rõ từng cơ bắp săn chắn. Làn da trắng nhưng không hề gầy yếu, cả người tràn trề sức mạnh cùng chiếm hữu dục. Yue cảm thấy ánh mắt của Thẩm Manh nhìn y có gì đó không đúng nhưng vẫn từ từ thay đổi một thân đồ ngủ. Bản thân y cũng hồi hộp vô cùng, một là có được Thẩm Manh mãi mãi, hai là ép buộc hắn ở bên mãi mãi. Y vô cùng mong muốn là cái thứ nhất, như thế mới là tốt nhất.
"A La? Ngươi không thay đồ sao?"
"Ta..ta đi thay đây." Thẩm Manh vốn hồi hộp nay bị Yue dán sát như thế càng hồi hộp hơn, không tự chủ được mà ấp úng, né tránh tầm mắt của Yue, vội vàng lui về sau để đứng lên. Yue ngay lập tức bắt lấy tay Thẩm Manh khiến hắn không thể lùi về sau được, ép buộc hắn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của y, giọng nói có chút khàn khàn:
"Nhìn ta. A La... ngươi đang trốn tránh ta?"
Thẩm Manh quẫn bách, nghĩ mãi không ra được một câu nói, chỉ biết nói năng lộn xộn không rõ: "Ta...ta...không...kh..."
Chưa nói hết câu, trên môi Thẩm Manh truyền đến một cảm giác mát lạnh mềm mại. Khuôn mặt của Yue phóng đại trong tầm mắt của hắn. Con ngươi co rụt lại, đại não hoàn toàn đình trệ.
Yue đang hôn y.
Lần đầu tiên hôn môi, Yue cũng không có kỹ thuật gì, chỉ biết đưa lưỡi vào bên trong cuốn lấy lưỡi của Thẩm Manh mà dây dưa, trao đổi thoá dịch. Thẩm Manh bị hôn đến gần như không thở được, muốn dứt ra nhưng lại bị bàn tay của Yue chế trụ khiến hắn không thể không thuận theo mà dây dưa. Ngay lúc Thẩm Manh cảm giác như không thở nổi thì Yue buông hắn ra, kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Trong mắt của y hoàn toàn là dịu dàng cùng tình cảm tràn trề. Y ôm lấy Thẩm Manh, dùng giọng nói ôn nhu cực kỳ mà nói với Thẩm Manh ba chữ, chỉ ba chữ từ tận sâu đáy lòng y: "Ta yêu ngươi."