Vườn thượng uyển nở đầy hoa là những hoa, đủ loại hiếm có, đủ màu sắc. Người đi qua đi lại bận rộn, cung nữ bưng tới những món ăn ngon miệng, hoa lệ đẹp mắt. Có cung nữ lại đang kết những vòng hoa trang trí trên cây, có người lại đốt hoa đăng trôi trên mặt hồ yên tĩnh. Khỏi phải nói, đây chính là tình tiết động trời, em gái em gái và em gái, hơn nữa 99% là em gái nhà người yêu hắn. Cố Trạch vỗ vai Thẩm Manh an ủi:
"Đừng lo. Phải. Tin tưởng. Nhau."
Thẩm Manh thở dài: "Ta. Biết."
Hôm nay là lễ Giảo Hoa, là ngày mà trăm hoa đồng loạt nở rộ. Vào ngày này ở Giao Lan, nhà nhà đều đi ngắm hoa, thắp đèn khổng minh thả lên trời. Riêng hoàng cung đó còn là ngày ngâm thơ, xướng ca, nói ý ngầm chính là ngày hội xem mắt. Không chỉ hoàng thân quốc thích, còn có cả các quan lại, phi tần và cả sứ giả nước chư hầu. Phượng Ly Mặc không quá hứng thú với việc này, nhưng là hoàng tử y không thể không tham gia.
Trời đã tối, mọi việc cũng đã xong, giờ chỉ còn đợi các khách quan vào toạ vị mà thôi. Phượng Ly Mặc dựa vào lan can cầu, yên lặng nhìn xuống những đoá hoa đăng rực rỡ trôi nổi trên mặt hồ. Y thầm tưởng tượng dưới mặt hồ phản chiếu bóng dáng của Thẩm Manh, vô thức khẽ cười một cái, ôn nhu đến vô hạn.
Tóc trắng tuỳ ý buông thả, chỉ cài độc nhất một y quan cài tóc bạc có nạm hồng ngọc. Mắt phượng đào hoa mang theo tiếu ý cùng ôn nhu liễm liễm diễm tình. Gió thổi nhẹ lướt qua tay áo khiến Phượng Ly Mặc đẹp đến nỗi mơ hồ, cảm giác như không thật.
Thẩm Manh dù đã nhìn nhiều lắm nhưng vẫn không thể nào khống chế được bản thân nhìn đến nỗi mê đắm. Không ít cung nữ phải cúi đầu không dám nhìn, cứ như chỉ cần nhìn một cái liền khinh nhờn y. Đằng xa có một mỹ nhân tử y vô tình nhìn thấy cảnh này đã phải dừng bước.
[Tinh. Các nam chính yêu cầu nói chuyện với ký chủ. Nhận hay không?]
Hệ thống đột ngột nhảy ra khiến Thẩm Manh hồi thần. Hắn nhìn dòng chữ trên không trung mà thấy quái quái, cuối cùng vẫn chọn nhận.
Tinh.
Yue: Manh Manh, y đẹp đến nỗi thế sao?
Cecil: Hoạ thuỷ.
Lam Uyên: chỉ có nhan sắc thì làm được gì?
Lucis: các ngươi lại đi ghen với chính mình làm gì a? Y là long tộc đó.
Lam Uyên: làm như ngươi không ghen vậy.
Cecil: thừa nhận đi.
Yue: tán thành.
Lucis: ... đây chính là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là Manh Manh đang thất thần vì tên kia sao?
Thẩm Manh há mồm nhìn hàng chữ tranh nhau spam trên màn hình. Lắp ba lắp bắp nói:
"Thì... thì ra... là mấy người sao?"
Lucis: yep! (Đúng)
Yue: bọn anh tạm thời phân hồn để nói chuyện với em.
Lam Uyên: rất nhớ em.
Cecil: tiện thể trông "y".
Thẩm Manh bày ra vẻ mặt hoa si, hai mắt chớp chớp nhìn màn hình. Bày vẻ nũng nịu, uốn éo nói:
"Em cũng rất nhớ các anh. Thế, tên thật của anh là gì?"
Cecil: anh cũng nhớ em. Câu sau anh không thấy đâu nhé...
Yue: anh cũng không thấy câu sau...
Lam Uyên: không thấy...
Lucis: đồng quan điểm.
Thẩm Manh cười ha ha, không thèm nói chuyện nữa, tắt rụp cái màn hình. Mẹ nhà anh, anh chỉ thấy câu anh muốn thấy thôi chứ gì?
Phượng Ly Mặc dường như không quá thích ngắm mặt hồ nữa, y đứng thẳng dậy, đi đến chỗ Thẩm Manh đang ngồi. Cố Trạch từ lúc thấy Phượng Duệ đã xéo đi ngay lập tức, còn lấy cớ "làm việc" nữa chứ. Phượng Ly Mặc hơi khom người, hành lễ với Thẩm Manh:
"Phụ hậu an."
Thẩm Manh ôn hoà làm dáng đưa tay vẻ mặt đoan trang nói: "Bình thân."
Phượng Ly Mặc: "Tạ ơn phụ hậu."
Trước mặt mọi người, Phượng Ly Mặc luôn luôn cung kính, hữu lễ với Thẩm Manh. Thế nhưng chỉ có y biết, trong lòng y khao khát người trước mặt như thế nào, buổi tối y đã nghĩ đến hắn và tự an ủi ra sao. Thầm mến đã quá lâu khiến Phượng Ly Mặc hoá thành chấp niệm, tình yêu trong mắt y như muốn tràn ra hết bên ngoài. Y đã rất cực lực để không ai nhìn thấy nó, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng đó là tình thân mà thôi.
Đằng xa, mỹ nhân tử y cố gắng ngăn cho trái tim mình đập bình bịch trong lòng. Nàng đến đây với mục đích chọn ra con dê vàng có khả năng hoá long (làm hoàng đế) mà thôi. Mục tiêu nàng nhắm đến chính là vị trí hoàng hậu. Ai cũng nói đại hoàng tử là một quái nhân, xấu xí kỳ dị, ai biết được y lại đẹp đến như này chứ?
Người này, nàng nhắm trúng rồi.
"Người ngồi bên đình mặc hắc y kia là ai?"
Cung nữ bên cạnh mỹ nhân tử y cúi đầu, thưa:
"Công chúa, đó là đại hoàng tử Giao Lan, Phượng Ly Mặc."
Mỹ nhân tử y là công chúa của Thánh Nhạc quốc, Diêu Tuyết. Nàng được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Thánh Nhạc, bất kỳ nam tử nào gặp nàng đều hận không thể quỳ gối dưới gấu váy nàng ngay lập tức. Phượng Ly Mặc này thân thể kỳ dị, nhất định sẽ bị chúng hoàng tử xa lánh, sẽ rất cô đơn. Diêu Tuyết nàng chỉ cần dỗ ngọt vài câu, không tin y chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Nhan sắc bậc này, mới xứng làm phu quân tương lai của nàng.
"Bổn công chúa duyệt qua mỹ nam vô số, lại chưa từng tưởng tượng ra sẽ có ai có phong thái tuyệt vời như vậy. Tốt lắm, ha."
Diêu Tuyết xoay người, đi vòng qua hướng khác. Biến mất sau lùm cây.
Thẩm Manh khẽ liếc về chỗ Diêu Tuyết vừa đứng, thầm thở dài trong lòng. Vừa nãy Yue có nhắn rằng có người đang đánh chủ ý lên Phượng Ly Mặc, hắn xem lại tình tiết mới hay. Em gái công chúa lên sàn rồi. Trải qua thế giới mạt thế, hắn tin tưởng tuyệt đối với người yêu nên cũng không quá để ý. Mỹ nữ à, mong cô sớm tìm được tình yêu đích thực.
Thế giới sẽ cho các em gái tìm được tình yêu của đời mình. Dù sao nếu Phượng Ly Mặc hắc hoá thì y có em gái cũng chẳng có tình yêu thương gì họ, chỉ có lợi dụng mà thôi. Không đáng.