Cả ngày hôm đó Tố Quyên chỉ ăn một gói mì vào bụng, sau đó lại mệt mỏi ngủ thiếp đi. May mắn là bình thường bác cả đều ra ngoài nhậu, lâu lâu mới về một lần. Hôm qua đã bỏ lỡ một buổi đi học, sáng nay cô đặc biệt cẩn thận dậy sớm. Rửa mặt chải tóc xong, Tố Quyên cầm hai củ khoai lang bỏ vào trong nồi luộc chín, chờ khi nào đến giờ đi học thì cầm theo ăn. 

Quét dọn cát đất trong nhà đến ngoài sân, lại xách nước tưới miếng đất nhỏ đang trồng rau, loay hoay mãi đến 6 giờ, Tố Quyên mới rửa tay chân đi thay quần áo, nồi khoai luộc đã bốc mùi thơm thoang thoảng. 

Bỏ hai củ khoai vào bọc ni lon, Tố Quyên vừa thổi vừa ăn, khoai lang mềm mềm nong nóng khiến cơ thể ốm yếu bị gió lạnh thổi ấm áp hơn phần nào. Bởi vì bình thường cô đều im lặng ngồi một góc không tích hay nói chuyện với mọi người, cho nên hôm qua cô có nghỉ học không phép một ngày, các bạn cùng lớp chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục ai làm việc nấy. 

Tố Quyên mím môi, lôi sách vở ra đọc thầm, ngồi một hồi, sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, đầu óc mơ hồ, lồng ngực cảm thấy rất khó thở.

"Bộp!" Tố Quyên nặng nề đập đầu xuống mặt bàn ngất xỉu.

Nghe thấy tiếng động, mấy cô bé và cậu bé đồng loạt quay đầu lại, sau đó luống cuống cả lên, dù sao cũng là bạn cùng lớp, tuy không thích lại cũng không thể thấy bạn bè có chuyện trước mắt lại làm ngơ. Mãi sau mới có một cô bé nhanh trí chạy đi gọi thầy giáo chủ nhiệm, thầy giáo chủ nhiệm của lớp cô họ Phan tên Hoà, được chuyển tới đây dạy đã sáu năm. Lúc đầu, hắn cũng thường xuyên khuyên bảo cô bé này nên hoà đồng với các bạn, nhưng cô bé này vẫn trầm mặc không muốn nói chuyện với ai, cứ như vậy, hắn cũng xem cô thành một phong cảnh cá biệt trong lớp. Đến nỗi hôm qua cô nghỉ học không phép, qua ngày hôm nay hắn mới biết.

Đưa tay đặt lên trán cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng quá mức bình thường dưới lòng bàn tay, Phan Hoà nhíu mày tức tốc cúi người bế Tố Quyên lên.

"Thầy đưa bạn học Tố Quyên đi phòng y tế, các em ở lại yên lặng học bài biết không?!"

Bây giờ đã tới giờ vào lớp, các học sinh đều ngồi ngay ngắn trên bàn, trăm miệng một lời đáp:

"Dạ. Thưa thầy."

Cơ thể gầy yếu run rẩy theo bản năng chui rúc vào nguồn ấm áp, xương sườn cưng cứng của cô cọ đến mức lòng Phan Hoà dâng lên một chút áy náy. 

Cô bé này chỉ có 12 tuổi, cái tuổi mẫn cảm dễ bị hoàn cảnh xung quanh tác động nhất. Hắn vốn nên kiên nhẫn hướng dẫn cô bé này, chứ không phải là vì mấy lần thất bại mà bỏ mặc cô không quan tâm. Mấy bữa trước, Phan Hoà có nghe đồng nghiệp nói rằng hoàn cảnh của cô không tốt, bác cả hay nhậu nhẹt say xỉn, cô thường hay ở nhà một mình. 

"May mắn chỉ là bị cảm lạnh, tôi truyền nước hạ sốt là sẽ không sao, thầy cứ yên tâm lên lớp dạy, để em nằm nghỉ ở đây vài tiết là ổn." Bởi vì chế độ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, cho nên tỉ lệ nam nữ ở đây chênh lệch khá lớn, ngay cả bác sĩ trực phòng y tế cũng là một người đàn ông trung niên mập mạp. 

Nhìn đồng hồ đeo tay, Phan Hoà cũng biết ngồi đây chờ đợi rất lãng phí thời gian, hắn nhìn cô một lần nữa rồi quay người gật đầu với Hà Thành:

"Vậy làm phiền bác sĩ Hà."

Sau đó chân dài sải bước về văn phòng lấy tài liệu giảng dạy.