Họa quốc yêu phi


Chương 1


"Bệ hạ vạn an."


Cung nga nhất tề hành lễ, giọng nói ngọt ngào dịu nhẹ. Các nàng cúi đầu rất thấp, chỉ nhìn thấy sau gáy chải búi tóc tròn mượt.


Cửa gỗ khắc hoa đẩy ra, đầu tiên là tiếng nói lảnh lót của đại thái giám, sau đó là tiếng bước chân lảo đảo, y bào vàng sáng thêu rồng lộ ra một góc, Chiêu Dương đế mang mùi rượu nồng nặc bước vào trong điện.


Chiêu Dương đế đương tuổi bất hoặc để râu ngắn, trông uy nghi và nghiêm túc, nhưng trong đầu đại thái giám đã theo Chiêu Dương đế mấy chục năm thì biết rõ, Chiêu Dương đế thích mỹ sắc.


Không phải thích "mỹ sắc" bình thường.


Cung nữ kéo rèm châu chạm đất ra, Chiêu Dương đế mới đi được hai bước, người đã chao đi, được thái giám nhanh tay nhanh mắt đỡ lên..


"Bệ hạ, người không sao chứ?"


Đại thái giám biết hôm nay bệ hạ cao hứng, uống hơi nhiều, bèn thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, có cần bảo ngự thiện phòng chuẩn bị chút canh giải rượu không ạ?"


Chiêu Dương đế giữ nguyên tư thế vừa rồi, không lên tiếng.


Đại thái giám buồn bực: "Bệ hạ?"


Chiêu Dương đế xua xua tay, ra hiệu đại thái giám đừng lên tiếng, đôi mắt vẫn còn mang vài phần men say dính chặt vào bên trong.


Đại thái giám nhìn theo tầm mắt Chiêu Dương đế, lòng thán phục, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Chiêu Dương đế đần người ra.


Trong căn phòng tinh xảo trang nhã, dọc tường bày một hàng đèn hoa sen, bấc đèn không phải nến vàng ấm mà là dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con.


Dạ minh châu trong đêm tối tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trơn bóng, trong màn trướng tựa nụ hoa sắp nở ánh lên bóng người mơ hồ mỏng mảnh.


"Hi phi nương nương hôm nay đã trang điểm chải chuốt cả một ngày, ngóng trông mong mỏi, chỉ chờ bệ hạ thôi." Nghĩ đến hà bao nhận được sáng nay, đại thái giám thuận thế nhắc vài câu.


Quả nhiên, Chiêu Dương đế cau mày, loạng choạng đi về phía giai nhân.


Màn sa tầng tầng lớp lớp, tựa như đóa hoa chờ nở dưới ánh sáng của dạ minh châu, lòng Chiêu Dương đế bị cào một cái, vội vàng kéo màn ra, tựa như cánh hoa bị bóc mở, cuối cùng cũng nhìn thấy tim sen bên trong.


Bất ngờ là, giai nhân tối nay vốn sẽ hầu hạ giường vua, giờ đang tựa vào thành giường mà ngủ.


Nhưng, Chiêu Dương đế trải ngàn con thuyền lúc này vẫn cảm thấy mắt nhìn đăm đăm, yết hầu khô khốc.


Chỉ vì vị giai nhân này trời sinh một cốt mỹ nhân hiếm có. Rõ ràng ăn mặc kín kẽ, chỉ có cổ thoáng lộ xương quai xanh tinh xảo, nhưng vẫn đẹp đến câu hồn đoạt phách.


Chiêu Dương đế không kiềm nổi mà đỡ cằm mỹ nhân, cảm giác da thịt nhẵn mịn trắng nõn, đỡ đến lòng người nôn nao.


Sau đó, hắn khẽ nâng lên, mái tóc đen dày mềm mại chảy qua nơi gò má giai nhân, cả khuôn mặt liền bao trùm dưới một tầng ánh sáng trắng như tuyết, hiện ra hoàn chỉnh trước mắt Chiêu Dương đế.


Động tĩnh đó đã đánh thức Hi phi đang ngủ nông, hàng mi dài mảnh rung khẽ rồi mở mắt ra.


Có lẽ vì vừa mới tỉnh giấc nên đôi mắt tựa mặc ngọc như núi xanh sau cơn mưa, trùm một tầng hơi nước, khóe mắt hơi nhướng lên, vẽ thành một vệt đỏ lười biếng.


Vốn đã một bộ mỹ nhân cốt trời sinh, giờ tỉnh lại, liền nhiều thêm một phần ý nhị cực điểm.


...Mỹ và "sắc" khiến người ta mặt đỏ tim dồn, lửa dục thiêu đốt.


Tiếng nuốt nước miếng vang lên, yết hầu Chiêu Dương đế chuyển động: "Con gái Giang thừa tướng quả nhiên xinh đẹp, Giang Lăng, đây là tên của nàng đúng không?"


Mỹ nhân chớp mắt, khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng đến hóa thành bản chất, trong con ngươi thẫm đen lóe lên một chấm sáng, hóa thành một vệt kinh ngạc.


"Đậu! Gay?"


Giọng không lanh lảnh êm tai như tưởng tượng mà trầm thấp mềm mại.


"Đây là nhũ danh của nàng sao?" Chiêu Dương đế nắm lấy ngón tay non mềm của mỹ nhân, bàn tay cũng không nhỏ nhắn như nữ tử khác, nhưng thon dài thanh tú.


Chiêu Dương đế không nỡ buông tay, lòng nghĩ đây chính là một đôi tay chuyên để đánh đàn.


Tay mỹ nhân rụt lại, rút tay ra không chút lưu tình, ánh mắt mang vẻ quái lạ.


"Ái phi?"


"Quả nhiên là biến thái." Mỹ nhân cúi đầu lầm bầm một tiếng.


Chiêu Dương đế không nghe rõ, mắt lưu luyến ở cần cổ bạch ngọc của mỹ nhân không nỡ thu về, hắn ngồi luôn lên giường mềm, đang định ôm mỹ nhân vào lòng thì mỹ nhân nghiêng đầu đi.


Ánh sáng của dạ minh châu thắp lên đôi con ngươi đen thẫm của mỹ nhân, sau đó giữa mắt mày nở bừng một vệt cười.


Nụ cười ấy tựa như chứa đựng vô vàn lưỡi câu, câu đến lòng người rực lửa.


Mỹ nhân thổ khí tựa lan, lạnh lùng phun một chữ: "Cút!"


"Xoạc."


Chiêu Dương đế run tay, nhất thời không khống chế được mình, xé rách một mảng màn sa.


Từ sau khi đăng cơ, Chiêu Dương đế lần đầu tiên bị người ta chửi hơi ngẩn người, nếu như là bình thường thì sớm đã nổi trận lôi đình rồi. Nhưng hôm nay hắn uống hơi nhiều rượu, lại thêm sắc đẹp hại người, không dám tin mà hỏi: "Hi phi, nàng vừa nói gì?"


Màn sa trắng tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất trong ánh mắt mỹ nhân, hai hàng cung nga hai hàng thái giám ngoài rèm châu liền đập vào tầm mắt.


Đối mặt đám người này, mỹ nhân theo bản năng bóp bóp lòng bàn tay, ngón tay mảnh dẻ trắng bóng nhưng mềm yếu vô lực, không thể một đấm đánh ngã đám người này.


Ý thức được tình hình của mình không ổn, nói sai xong, mỹ nhân đột nhiên cúi đầu, như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, rụt lại móng vuốt sắp cào sang.


Dáng vẻ ấy, trong mắt Chiêu Dương đế, lại là mỹ nhân tỉnh giấc nhìn thấy mình thì giật mình lỡ lời, rồi e lệ cúi đầu.


"Tôi... tôi..."


Ngón tay đan vào nhau, có lẽ vì dùng sức quá độ nên đầu ngón tay trắng bệch, mỹ nhân cắn môi dưới, ánh mắt lấp lóe.


"Ban nãy tôi hoảng sợ, thế nên..."


Chiêu Dương đế đã hơi ngây ngất, lại đau lòng, tay vung ra ôm người kia vào lòng, cằm tựa lên vai mỹ nhân: "Đừng sợ, ta sẽ không trách tội nàng đâu."


Mùi hương thanh mát sau khi tắm từ cổ xông vào chóp mũi, Chiêu Dương đế hít hai cái, bàn tay không ngoan ngoãn trượt từ vai mỹ nhân xuống mông, trên đường trượt còn xoa mấy cái chỗ eo.


Mỹ nhân cứng cả người.


Phản ứng ngơ ngác đó khiến tâm trạng Chiêu Dương đế tốt lên hẳn, bên dưới cũng ngóc đầu dậy, thế là bèn nắm eo mỹ nhân, đặt người xuống giường, bắt đầu xé mớ quần áo chướng mắt.


Mỹ nhân hơi mở to mắt, trong mắt mịt mờ một tầng sương, cánh tay theo bản năng giơ lên, sa mỏng tuột xuống, cánh tay bạch ngọc lộ ra trong không khí.


Cậu vốn định đấm một phát vào mắt tên này, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, dịu dàng ôm lấy cổ Chiêu Dương đế, quấn lấy như dây leo.


Dây thắt rơi xuống, cổ áo mở phanh trong lúc co kéo, Chiêu Dương đế phát hiện ngực mỹ nhân hơi nhỏ, nhưng mỹ sắc trước mặt, chút tiếc nuối ấy cũng chẳng để tâm, hắn vội vàng kéo vạt áo mỹ nhân xuống——


Da thịt nhẵn mịn hiện ra một mảng, xương quai xanh tinh xảo ánh lên một vòng sáng, bàn tay dày rộng của Chiêu Dương đế vuốt nhẹ xương quai xanh, cả người trùm lên cơ thể mỹ nhân, háo sắc cắn xé vùng xương đòn.


"A——"


Âm thanh pha lẫn hơi thở kéo dài, nhẹ nhàng dịu ngọt.


Sau đó, Chiêu Dương đế liền bị một bàn tay tát vào mặt.


"Người... nhiều quá."


Chiêu Dương đế hiểu ra, vung tay lên, thái giám và cung nga liền nối đuôi đi ra, vô cùng thấu hiểu mà đóng cửa lại.


"Ái phi." Chiêu Dương đế kéo bàn tay của mỹ nhân đang dán trên mặt, "Ta sẽ yêu thương nàng."


Đôi con ngươi đen láy long lanh nhìn hắn, Chiêu Dương đế không chờ mỹ nhân đáp lại, vội vàng muốn ôm diễm sắc này vào lòng.


[Mã khóa kí chủ]


Họ tên: Giang Lăng


Giới tính: nam


Độ phù hợp: 100%


Âm thanh máy móc vang lên trong không trung.


Bàn tay trắng nõn kéo lấy gối ngọc trên giường.


[Hệ thống hồng nương đang mã khóa...]


"Bốp!"


Gối ngọc nện xuống rất chính xác, sau một tiếng rên, Chiêu Dương đế trợn ngược mắt, mềm oặt vật ra trên người mỹ nhân.


Giang Lăng vứt gối ngọc, xốc tên trên người mình ra, lúc đứng dậy còn không quên giẫm vào người Chiêu Dương đế một cái.


"Đây là chỗ quái nào vậy?"


Vừa xoa cổ tay vừa quan sát khung cảnh xung quanh, Giang Lăng mới đi được mấy bước, phía trước đã hoa lên, người lảo đảo suýt thì ngã ra đất.


[Mã khóa thành công]


[Tung hoa~]


Giọng nói máy móc kéo dài một chút, như một cô gái bé nhỏ đang làm nũng.


Lần này thì Giang Lăng nghe thấy âm thanh quái lạ kia, vừa ngẩng đầu thì cánh hoa trắng trắng hồng hồng rơi từ trên trời xuống, phủ đầy mặt cậu.


[Xin chào kí chủ, từ giờ trở đi, hệ thống hồng nương hân hạnh phục vụ bạn]


"..."


[Để quán triệt quan niệm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, hệ thống sẽ giúp đỡ bạn đóng vai các loại nữ phụ ác độc, tác hợp nam nữ chính, thay đổi các tình tiết ngược thân ngược tâm, xây dựng xã hội hòa bình.]


"..."


[Vậy kí chủ có gì muốn hỏi không ạ?]


Giang Lăng vịn vào trụ giường, trước người bập bềnh một cuốn kinh thư, trên mặt cuốn sách viết bốn chữ đen nền vàng "Hệ thống hồng nương", phía dưới chữ cuối cùng còn vẽ thêm một trái tim vô cùng thiếu nữ.


Giang Lăng: "Cảm ơn, ta là nam."


[Giới tính không thành vấn đề.]


"Mi nghe không hiểu à?" Giang Lăng vô cùng bình thản, cong môi cười nhẹ, trả lời rành rọt: "Ta từ chối."


[QAQ]


"Là mi dẫn ta đến nơi quỷ quái này sao?" Giọng nói kiên định mềm mỏng thoát ra từ bờ môi, "Hiện tại, bây giờ, lập tức, đưa ta về!"


[Hệ thống chết máy, đang kết nối lại...]


Cuốn sách hư ảo rung rung trong không trung, điên cuồng lật trang giấy, Giang Lăng đợi chưa lâu, kinh thư đã ổn định trở lại.


"Người anh em, anh không thể phối hợp một chút sao?" Giọng đàn ông vô cùng hăng hái, bla bla văng đầy mặt Giang Lăng, "Cơ thể nguyên bản của anh đứt rồi anh có biết không? Bây giờ mà về thì cũng ngang đánh rắm thôi, thà ngoan ngoãn theo tôi còn hơn, chỉ cần anh cố gắng hợp tác với tôi, đảm bảo anh ăn ngon uống say..."


"Ta là con trai." Giang Lăng cảm thấy choáng váng, ngắt lời hệ thống.


"Trai thì làm sao? Anh kỳ thị giới tính à?"


Giang Lăng day day thái dương, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa giễu cợt: "Ta không làm được nữ phụ ác độc mà mi nói."


"Anh đã không còn thằng em nữa rồi." Hệ thống lớn tiếng trả lời.


"Xùy."


"Không tin anh sờ xem."


Giang Lăng cười khinh thường, hờ hững thò tay xuống sờ, nơi quen thuộc trống không, đặc biệt hiu quạnh, nụ cười của Giang Lăng chết cứng trên mặt.


"Hê hê hê!"


Kinh thư trên không rung lên, giọng lộ rõ vẻ dung tục anh hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu.


"Sao? Nói thật với anh nhé... chờ chút, kí chủ, khoan đã! Đừng xé tôi mà!" Giọng đàn ông vô cùng sợ hãi, "Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh chút, a——"


Hệ thống kêu thảm thiết: "Thằng em anh vẫn còn, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn, tạm thời 'ẩn thân' thôi!"


Giang Lăng sững ra, dừng động tác xé sách, mới quậy có tí mà trán cậu đã toát mồ hôi lạnh rồi.


Cậu giơ tay vuốt mớ tóc mái trước trán ra đằng sau, thở một hơi: "Thật chứ?"


"Thật trăm phần trăm! Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này rồi, cơ thể anh sẽ trở lại như bình thường." Hệ thống khuyên giải tận tình, "Anh đã mã khóa với tôi rồi, giờ tôi không thể tìm kí chủ khác, anh cũng không thể rời khỏi đây, chi bằng làm cho tốt thì hơn."


Hệ thống nói một thôi một hồi, tiếng nói ong ong truyền vào trong tai Giang Lăng.


Giang Lăng xoa xoa tai: "Nhiệm vụ là gì?"


"Hả?"


"Hả hả hả?!!"


"Kí chủ, anh đồng ý rồi hả? Thế mới phải chứ. Để tôi xem xem nhiệm vụ đầu tiên của anh nào..."


Đôi mày thanh tú của Giang Lăng cau lại, mơ hồ mất kiên nhẫn.


"Giang Lăng, con gái thừa tướng hãm hại nữ chính... đoạn kinh điển đây." Hệ thống chậc chậc cảm thán một hồi, sau đó vui vẻ nói với Giang Lăng: "Kí chủ, anh chuẩn bị đi, anh có thể mang thai rồi."


Giang Lăng: "???"